[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi chín

/
0 Comments

Chương tám mươi chín: Hỗn loạn

“… Tóm lại là một lời khó nói hết.” Dương Quá không dám nói với Thiệu Đường trong người mình không chỉ độc cũ chưa giải, mà còn đã thêm một thứ độc mới, mà độc này y còn không cả biết tên! “Chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã rồi tính… Ta có chút mệt mỏi.”
Thiệu Đường vốn định không hỏi ra thì đi đâu hắn cũng không chịu, nhưng cuối cùng lại bị Dương Quá ngắt lời, chốc lát đã quên mất. Mới vừa quyết tâm, lại nghe Dương Quá kêu mệt, không khỏi lại mềm nhũn, nói ra thì, Dương Quá toàn thân đầy đất cát, không biết đã chạy trên đường mấy ngày rồi, bộ dáng thực sự có chút mỏi mệt. Hơn nữa vừa rồi phun ra một búng máu lớn, gương mặt cũng mất luôn chút huyết sắc còn lại, càng làm cho Thiệu Đường thêm đau lòng.
“… Cái này…”
Dương Quá thấy hắn đã chịu thôi, nhếch miệng cười vui vẻ, vẫn biết chiêu này còn dùng được, vẫn là Thiệu Đường luôn đau lòng vì y, bắt đầu như con mèo mà đem đầu mình cọ cọ hắn.
“Dương Quá! Ngươi dám hành hung người ngay giữa Trùng Dương cung, quả thực là thủ đoạn độc ác!”
Dương Quá vốn đã định cùng Thiệu Đường rời khỏi nơi này, y vốn không liên quan đến chuyện tình lớn nhỏ ở đây, ai ngờ y còn chưa cất bước, một âm thanh đã vang lên cách đó không xa, lớn tiếng mắng mỏ, làm cho y trong lòng phiền chán không thôi.
Thanh âm kia đúng là của Triệu Chí Kính, Dương Quá nghe không sai!
“Tiểu súc sinh! Ngươi trước đã từng là đồ đệ của ta, vậy mà dám ra tay tàn nhẫn, trước mặt bao nhiêu sư tổ dám hành hung người!” Triệu Chí Kính thấy Dương Quá đột nhiên xuất hiện, dĩ nhiên sầm mặt. Hắn vốn đã liên kết với nhóm người Kim Luân pháp vương, thừa dịp mấy vị sư thúc bá bế quan luyện công, chiếm đoạt vị trí chưởng giáo Toàn Chân. Ai ngờ đang yên đang lành lại xuất hiện một Tiểu Long Nữ, phá hỏng chuyện tốt của hắn, lúc này lại thêm Dương Quá khiến hắn càng tức giận. Thế là bèn lớn tiếng cáo trạng phủ đầu, cầm trường kiếm bước ra.
Toàn Chân ngũ tử vừa xuất quan, còn chưa biết gì chuyện Triệu Chí Kính câu kết với người Mông Cổ, bọn họ chỉ nhìn thấy Dương Quá chỉ một chiêu đem người kia đánh ngã quỵ, không nói hai lời đã phá hỏng xương bả vai người ta, thủ đoạn quả thực có chút độc ác, không khỏi đều nhíu nhíu mày.
Doãn Khắc Tây đau lăn lộn trên mặt đất được vài binh lính Mông Cổ đỡ dậy, Tôn Bất Nhị thấy được, mở miệng nói: “Dương Quá, ngươi cũng thật kỳ cục, vừa ra tay đã đánh hỏng xương bả vai người ta, phế luôn cả cánh tay người ta! Sao có thể xuất thủ độc ác như thế! Không có một chút từ bi…”
Dương Quá mới đầu không định để tâm đến những người này, y không có hảo cảm với Toàn Chân giáo, nhưng cũng cố kỵ quan hệ giữa Quách bá bá và phái Toàn Chân, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Tính y vốn cuồng ngạo, nếu là chuyện hiểu lầm nho nhỏ thì cũng miễn cưỡng mà nhịn xuống, nay lại bị Tôn Bất Nhị nói như thế, không khỏi mất kiên nhẫn.
“Tôn đạo trưởng hiểu lầm rồi!” Dương Quá mở miệng, trên khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, không nóng không lạnh nói: “Dương Quá cho dù trước kia đã bái sư ở Toàn Chân giáo, nhưng đã sớm bị trục xuất, vốn đã không còn quan hệ với các người! Huống hồ, sư phụ ta là cô cô hiện cũng đang ở đây, nàng còn chưa lên tiếng quở trách đồ đệ này, các người có tư cách nói ta thủ đoạn độc ác sao?”
Dương Quá cũng không thấy y đánh Doãn Khắc Tây như vậy thì có gì quá phận. Dương Quá người này tuy cuồng ngạo, nhưng cũng hiểu lý lẽ, mọi sự đều để lại cho người ta đường sống. Nhưng y cũng có một yếu điểm (là ‘điểm quan trọng’ nhé, không liên quan đến ‘điểm yếu’ đâu ‘-‘ ), một yếu điểm cực kỳ quan trọng, giống như không thể đi kéo đuôi lão hổ vậy. Hễ đụng phải, dĩ nhiên sẽ phải trả giá đắt. Mà Doãn Khắc Tây đã không cẩn thận mà đụng đến yếu điểm đó của y…
Tôn Bất Nhị nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Quá phản lại, còn lại nửa câu nghẹn trong cổ họng, nói cũng không được mà không nói cũng không được.
Thiệu Đường thấy Tôn Bất Nhị thực sự là nghẹn lời rồi, không khỏi buồn cười, còn cố ý nói thêm: “Tôn đạo trưởng sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Hiện tại cả đám người Mông Cổ đều chạy đến Trùng Dương cung của ngươi giương oai, ngươi không để ý thì thôi, lại cứ túm lấy Dương Quá nói y không phải.”
Toàn Chân ngũ tử nghe Thiệu Đường nói, lúc này mới chú ý xung quanh bị bao vây bởi một đoàn võ sĩ Mông Cổ, trên người ai cũng mang bội kiếm, nói vậy hỗn loạn vừa rồi nơi bế quan cũng là do đám người này gây nên!
Mũi nhọn đã được chuyển đi, lời Thiệu Đường lập tức hướng sự chú ý của Toàn Chân giáo tới đoàn người Kim Luân pháp vương. Hai bên vừa chạm mặt, tình hình lập tức căng thẳng, giương cung bạt kiếm, rồi vừa có một lời không hợp, Tôn Bất Nhị tính cách táo bạo, lập tức rút Thu Thủy kiếm vọt lên.
Dương Quá thấy bọn họ giao đấu, vốn cũng chẳng phải chuyện liên quan đến mình, đã nghĩ sẽ lôi kéo Thiệu Đường xuống núi. Bọn họ đã gần một tháng không gặp mặt, có trời biết mấy ngày nay y dựa vào tưởng niệm nhiều như thế nào mới vượt qua được.
Dương Quá nghĩ nghĩ, quay sang Tiểu Long Nữ hỏi: “Cô cô, ngươi cũng cùng chúng ta xuống núi chứ?”
Tiểu Long Nữ đột nhiên nghe Dương Quá nói chuyện với mình, trong lòng liền cao hứng, đôi mắt sáng lên một chút, bỗng nhiên lại tối sầm, hơi cúi đầu lắc lắc, nói: “Ta không thể đi… Ta, ta còn có chuyện phải làm!”
Thiệu Đường nghe vậy nhíu mày, chỉ thấy Tiểu Long Nữ nói xong, ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình cách đó không xa. Lúc này Doãn Chí Bình sớm đã được vài sư huynh đệ giúp ngồi xuống một bên. Hắn đỡ cho Tiểu Long Nữ một kích, bị trọng thương, quần áo nhuốm đầy máu, sắc mặt cũng trắng đến dọa người.
Tiểu Long Nữ mặt không chút thay đổi, nói xong liền phi thân bay lên, trường kiếm nhoáng một cái đã chĩa tới trước mặt Doãn Chí Bình. Vài đồng môn bên cạnh võ công dĩ nhiên kém hơn Tiểu Long Nữ, vừa kịp rút kiếm ra, trường kiếm của Tiểu Long Nữ đã sắp chạm tới cổ Doãn Chí Bình.
Dương Quá cũng bị động tác của Tiểu Long Nữ dọa sợ, không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại muốn hạ sát chiêu, kêu lên: “Cô cô!”
Doãn Chí Bình bị thương nặng, một tay che ngực, hắn đã phát hiện ra nhưng lại không động đậy, cảm giác được trên cổ chợt lạnh, lại không nói câu gì.
Tiểu Long Nữ sắc mặt vẫn không đổi, động tác trên tay ngừng một chút, nói: “Vừa rồi ngươi cứu ta, ta cảm tạ. Nhưng mà… Nhưng mà ta không thể tha thứ cho ngươi được.”
Cười chua xót, Doãn Chí Bình thoáng gật đầu, nói: “Thật có lỗi với Long cô nương. Ta cứu nàng, không hi vọng đổi được sự tha thứ… Ta biết không thể xin nàng tha thứ, cũng không dám xin, chết dưới kiếm của Long cô nương, coi như là ta…” Nói được một nửa, liền thôi không lên tiếng nữa, dù có hối hận hay không, cũng đều là chuyện đã qua…
Toàn Chân ngũ tử bên kia đang vội vàng đối phó đám người Kim Luân pháp vương, bên này rất nhiều Toàn Chân đệ tử lại thấy Tiểu Long Nữ đang muốn một kiếm kết liễu Doãn Chí Bình, tình huống lại càng thêm hỗn loạn.
Tất cả mọi người nghe không rõ Tiểu Long Nữ cùng Doãn Chí Bình nói những gì, ngoại trừ Dương Quá cùng Thiệu Đường là người sớm đã dự đoán được chuyện này. Dương Quá cũng thực ngây thơ, thấy cô cô thực sự muốn nâng kiếm giết chết Doãn Chí Bình, còn định ngăn cản.
Dương Quá còn chưa xuất thủ, lại nghe tiếng đao kiếm va chạm, keng một tiếng, Triệu Chí Kính không biết từ nơi nào xông ra, đem kiếm của Tiểu Long Nữ đánh bật ra. Hắn vốn định dựa vào người Mông Cổ để cướp vị trí chưởng môn từ tay Doãn Chí Bình, đáng tiếc với tình huống này, xem ra người Mông Cổ đến nửa điểm ưu thế cũng không chiếm được, cũng không có sức đâu bận tâm đến Triệu Chí Kính nữa. Mà đợi đến lúc nhóm sư thúc sư bá kia đuổi được đám người Mông Cổ kia đi, biết được hắn câu kết với ngoại tộc, tội này cũng không phải chuyện đùa. Hắn nghĩ đến đó mới thấy sợ hãi. Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Long Nữ muốn giết Doãn Chí Bình, trong lòng lại nghĩ ra một kế hoạch, cứu mạng Doãn Chí Bình coi như để hắn thiếu mình một cái nhân tình. Đến lúc đó, hắn có thể buộc Doãn Chí Bình giúp hắn thoát thân…
Triệu Chí Kính lập tức đánh bay kiếm của Tiểu Long Nữ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu yêu nữ, dám đuổi tới Trùng Dương cung giết người! Ngươi không xem Toàn Chân giáo ra gì hay sao!”
Tiểu Long Nữ không ngờ bỗng nhiên lại mất đi bội kiếm, né tránh mấy chiêu tấn công của Triệu Chí Kính, nói: “Ta đây sẽ giết ngươi trước, sau đó mới giết hắn.”
Thiệu Đường thật muốn bắc thang lên hỏi ông trời, một đám người từng đoàn từng đoàn đánh nhau, hỗn loạn đến choáng váng đầu óc, trước kia lúc đọc nguyên tác cũng có thấy hỗn loạn được đến mức đó đâu…
Vài tên đệ tử Toàn Chân giáo thấy Triệu Chí Kính cùng Tiểu Long Nữ so chiêu, cũng xông tới hỗ trợ, Tiểu Long Nữ không còn binh khí lại phải đối phó liền năm sáu người. Dương Quá gặp tình huống này thực sự không bỏ đi được, dù sao cũng không thể để người khác khi dễ cô cô!
Huyền thiết trọng kiếm vừa bổ xuống, vang ầm một tiếng, năm thanh trường kiếm liền lập tức bị bẻ gãy, leng keng rơi trên mặt đất.
Đám đạo sĩ vừa được chứng kiến sự tàn nhẫn của Dương Quá, lúc này cũng không dám lấy cứng chọi cứng mà tiếp tục tiến lên, đều đề phòng mà lùi lại cách đến năm sáu bước.
“Cô cô,” Dương Quá nói, “Doãn đạo trưởng và cô cô đã từng xảy ra chuyện gì sao? Cô cô sao lại muốn giết hắn?”
Tiểu Long Nữ nghe Dương Quá hỏi đến, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, thanh âm không chút dao động nói: “Hắn hủy sự trong sạch của ta.”
Dương Quá nghe được một câu như vậy, khiếp sợ đến nói không nên lời, lập tức đầu choáng mắt hoa.
Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ luôn là một người thật đạm mạc, không hiểu lý lẽ, có điều nghe nàng như không có gì mà bàn chuyện như vậy, quả thực vẫn khiến người run sợ.
Bên kia Toàn Chân ngũ tử đang cùng người Mông Cổ giao chiến, nghe được ái đồ của mình bị người khác phỉ báng, liền lập tức phát hỏa, danh dự phái Toàn Chân sao có thể để cho người ngoài chửi bới, chưa kể vừa rồi Doãn Chí Bình còn bất chấp sống chết mà cứu nàng, lúc này nàng còn cắn ngược lại như thế!
Toàn Chân ngũ tử lập tức đem mũi kiếm chĩa cả về phía Tiểu Long Nữ.
Mà Dương Quá từ khiếp sợ xong sắc mặt đã dần trầm xuống, y biết cô cô tuy không hiếu sự đời, nhưng sẽ không nói lời dối trá gạt người, nghe nàng nói vậy, lập tức lửa giận đùng đùng. Mà Toàn Chân ngũ tử đương nhiên là không tin, ngược lại cau mày phản đối, lại càng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Thiệu Đường cảm giác được tay Dương Quá nắm tay hắn chặt hơn ba phần, siết hắn có chút đau, cũng biết là y sinh khí.  Có thể tưởng tượng Doãn Chí Bình thật ra cũng có vài phần đáng thương, si tình không nói, còn xả thân cứu Tiểu Long Nữ, nói cho cùng cũng không biết là ai nợ ai.
Doãn Chí Bình muốn giải thích với Toàn Chân ngũ tử, dù gì cũng là mình làm chuyện có lỗi với trời, không thể để sư thúc sư bá hiểu lầm người khác. Có điều hắn bị thương nặng, vốn đã không có khí lực nói chuyện, Toàn Chân ngũ tử lại đang nổi nóng, trước giờ vẫn luôn coi hắn là môn sinh đắc ý, người khác có thể làm sai chứ hắn tuyệt đối không sai, lại càng không nghe Doãn Chí Bình nói gì.
Tiểu Long Nữ vốn vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ với Toàn Chân ngũ tử, đến lúc này cũng vẫn thản nhiên, chỉ nhìn Doãn Chí Bình, nói với Dương Quá: “Quá nhi, ngươi giúp ta giết hắn.”
Dương Quá không nói gì, mệnh lệnh của cô cô cho đến giờ y vẫn luôn tuân theo,  huống hồ hiện giờ cô cô còn là người bị ủy khuất, cho dù chỉ là vì cô cô mà xuất thủ, y cũng sẽ giết Doãn Chí Bình. Giờ lại còn thêm bị Toàn Chân ngũ tử chọc giận, Dương Quá không nói một lời, huyền thiết trọng kiếm liền vung lên!
Thiệu Đường vội vàng giữ chặt Dương Quá, Doãn Chí Bình kia dù là vừa đáng thương vừa đáng giận thật, nhưng để Dương Quá thay Tiểu Long Nữ giết hắn thì sẽ thành ra sự tình gì đây?
Dương Quá ngạc nhiên, không ngờ Thiệu Đường sẽ ngăn cản, nói: “Thiệu Đường…?”
“Long cô nương,” Thiệu Đường giữ chặt Dương Quá mà nói, “Chuyện này vẫn là ngươi tự mình xử lý thì tốt hơn… Ta nghĩ nếu ngươi muốn Doãn Chí Bình chết, chỉ cần nói một tiếng, chính hắn sẽ tự vẫn tạ tội, không cần đến Dương Quá ra tay… Huống hồ, cho dù bây giờ Dương Quá giết Doãn Chí Bình, cũng không phải là ngươi tự tay giết, chỉ sợ đến khi Doãn Chí Bình chết rồi, khúc mắc trong lòng ngươi cũng không hóa giải được.”
Tiểu Long Nữ không nói gì, thân mình như bức tượng gỗ trắng muốt đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng bên kia Kim Luân pháp vương đứng nơi không xa không gần nghe được, lại ồ lên một trận cười nhạo, nói: “Nguyên lai Toàn Chân giáo lại dạy ra một đệ tử như vậy! Thật sự làm cho người ta không thể không bội phục mà.”
Toàn Chân ngũ tử nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh, Tiểu Long Nữ bên này vẫn không thuận theo cũng chẳng buông tha, nói ra thì Toàn Chân giáo cùng phái Cổ Mộ cũng đã có liên hệ sâu xa, đến giờ lại vô duyên vô cớ phát sinh sự tình này! Chuyện trước kia cũng không nên truy cứu nữa, nhưng thanh danh Toàn Chân giáo không thể cứ như thế bị vùi dập.
Doãn Chí Bình căn bản trong mắt không còn ai khác, dĩ nhiên sẽ không chú ý tới Kim Luân pháp vương cười nhạo, chỉ nghe được lời Thiệu Đường, vội nói: “Long cô nương, ta nghiệp chướng nặng nề, không cần nàng ra tay, chính ta sẽ tự mình kết thúc!” Nói xong liền định đoạt lấy bội kiếm của một đồng môn bên cạnh. Bởi vì hắn đang bị trọng thương, mất máu quá nhiều, vừa đứng dậy trước mắt liền tối sầm, động tác chậm chạp lảo đảo, người kia thấy thế vội vàng lui lại phía sau vài bước, làm cho hắn càng thêm liêu xiêu, chật vật té ngã trên thềm đá.
Thiệu Đường nhíu mày, người của Toàn Chân giáo này thực sự là không biết nặng nhẹ, một mặt chỉ quan tâm thanh danh môn phái, bên kia một đống người Mông Cổ lại không đánh đuổi, chỉ lo xử lý vấn đề danh dự bản thân. Trách không được cứ một đời lại một đời, càng ngày càng kém!
Thiệu Đường lôi kéo Dương Quá sắc mặt âm trầm, nói: “Chuyện của cô cô phải để nàng tự giải quyết mới được, ngươi xem có cách nào đuổi đám người kia đi!”
Dương Quá nhất thời nhận ra, đám người Mông Cổ hóa ra vẫn còn ở đó, chuyện xảy ra như vậy thực là làm cho bọn họ chê cười đi!
Kim Luân pháp vương nghe được, nói: “Người Hán các ngươi làm chuyện ngu xuẩn còn sợ người ta nghe được nữa sao. Cũng được thôi, nhưng Dương Quá ngươi hai lần tới đại doanh Mông Cổ ta đánh lén, đốt lương thảo quân ta, chuyện đó cũng tính toán cho xong ngay tại đây đi!”
Dương Quá nhướn mày, nói một câu: “Ngươi chờ chút.” Nói xong liền không thèm liếc hắn một cái. Đưa Thiệu Đường sang một bên, nói: “Ta đi giải quyết chuyện với người Mông Cổ, ngươi ở đây chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về… Chuyện cô cô bên kia ngươi cũng đừng quản, bọn họ không phải đối thủ của cô cô. Đợi đánh lui Kim Luân pháp vương rồi, ta sẽ trở lại…”

“Biết rồi.” Thiệu Đường không đợi y nói xong, cười ngắt lời. Biệt ly rồi gặp lại, Dương Quá lúc này lại càng coi hắn như bảo bối, so với trước kia càng thêm săn sóc quan tâm… Thiệu Đường dù vậy lại không thấy mình đã từng làm gì khiến cho y phải không yên tâm! Kỳ thật Dương Quá kia mới là người khiến người ta không quan tâm không được mới đúng…
Sắp đến chương H, người edit gà mờ biết phải làm sao a a a ;_;


You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.