Chương tám mươi chín: Hỗn loạn

“… Tóm lại là một lời khó nói hết.” Dương Quá không dám nói với Thiệu Đường trong người mình không chỉ độc cũ chưa giải, mà còn đã thêm một thứ độc mới, mà độc này y còn không cả biết tên! “Chúng ta cứ rời khỏi nơi này đã rồi tính… Ta có chút mệt mỏi.”
Thiệu Đường vốn định không hỏi ra thì đi đâu hắn cũng không chịu, nhưng cuối cùng lại bị Dương Quá ngắt lời, chốc lát đã quên mất. Mới vừa quyết tâm, lại nghe Dương Quá kêu mệt, không khỏi lại mềm nhũn, nói ra thì, Dương Quá toàn thân đầy đất cát, không biết đã chạy trên đường mấy ngày rồi, bộ dáng thực sự có chút mỏi mệt. Hơn nữa vừa rồi phun ra một búng máu lớn, gương mặt cũng mất luôn chút huyết sắc còn lại, càng làm cho Thiệu Đường thêm đau lòng.
“… Cái này…”
Dương Quá thấy hắn đã chịu thôi, nhếch miệng cười vui vẻ, vẫn biết chiêu này còn dùng được, vẫn là Thiệu Đường luôn đau lòng vì y, bắt đầu như con mèo mà đem đầu mình cọ cọ hắn.
“Dương Quá! Ngươi dám hành hung người ngay giữa Trùng Dương cung, quả thực là thủ đoạn độc ác!”
Dương Quá vốn đã định cùng Thiệu Đường rời khỏi nơi này, y vốn không liên quan đến chuyện tình lớn nhỏ ở đây, ai ngờ y còn chưa cất bước, một âm thanh đã vang lên cách đó không xa, lớn tiếng mắng mỏ, làm cho y trong lòng phiền chán không thôi.
Thanh âm kia đúng là của Triệu Chí Kính, Dương Quá nghe không sai!
“Tiểu súc sinh! Ngươi trước đã từng là đồ đệ của ta, vậy mà dám ra tay tàn nhẫn, trước mặt bao nhiêu sư tổ dám hành hung người!” Triệu Chí Kính thấy Dương Quá đột nhiên xuất hiện, dĩ nhiên sầm mặt. Hắn vốn đã liên kết với nhóm người Kim Luân pháp vương, thừa dịp mấy vị sư thúc bá bế quan luyện công, chiếm đoạt vị trí chưởng giáo Toàn Chân. Ai ngờ đang yên đang lành lại xuất hiện một Tiểu Long Nữ, phá hỏng chuyện tốt của hắn, lúc này lại thêm Dương Quá khiến hắn càng tức giận. Thế là bèn lớn tiếng cáo trạng phủ đầu, cầm trường kiếm bước ra.
Toàn Chân ngũ tử vừa xuất quan, còn chưa biết gì chuyện Triệu Chí Kính câu kết với người Mông Cổ, bọn họ chỉ nhìn thấy Dương Quá chỉ một chiêu đem người kia đánh ngã quỵ, không nói hai lời đã phá hỏng xương bả vai người ta, thủ đoạn quả thực có chút độc ác, không khỏi đều nhíu nhíu mày.
Doãn Khắc Tây đau lăn lộn trên mặt đất được vài binh lính Mông Cổ đỡ dậy, Tôn Bất Nhị thấy được, mở miệng nói: “Dương Quá, ngươi cũng thật kỳ cục, vừa ra tay đã đánh hỏng xương bả vai người ta, phế luôn cả cánh tay người ta! Sao có thể xuất thủ độc ác như thế! Không có một chút từ bi…”
Dương Quá mới đầu không định để tâm đến những người này, y không có hảo cảm với Toàn Chân giáo, nhưng cũng cố kỵ quan hệ giữa Quách bá bá và phái Toàn Chân, đành phải nhắm mắt làm ngơ. Tính y vốn cuồng ngạo, nếu là chuyện hiểu lầm nho nhỏ thì cũng miễn cưỡng mà nhịn xuống, nay lại bị Tôn Bất Nhị nói như thế, không khỏi mất kiên nhẫn.
“Tôn đạo trưởng hiểu lầm rồi!” Dương Quá mở miệng, trên khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, không nóng không lạnh nói: “Dương Quá cho dù trước kia đã bái sư ở Toàn Chân giáo, nhưng đã sớm bị trục xuất, vốn đã không còn quan hệ với các người! Huống hồ, sư phụ ta là cô cô hiện cũng đang ở đây, nàng còn chưa lên tiếng quở trách đồ đệ này, các người có tư cách nói ta thủ đoạn độc ác sao?”
Dương Quá cũng không thấy y đánh Doãn Khắc Tây như vậy thì có gì quá phận. Dương Quá người này tuy cuồng ngạo, nhưng cũng hiểu lý lẽ, mọi sự đều để lại cho người ta đường sống. Nhưng y cũng có một yếu điểm (là ‘điểm quan trọng’ nhé, không liên quan đến ‘điểm yếu’ đâu ‘-‘ ), một yếu điểm cực kỳ quan trọng, giống như không thể đi kéo đuôi lão hổ vậy. Hễ đụng phải, dĩ nhiên sẽ phải trả giá đắt. Mà Doãn Khắc Tây đã không cẩn thận mà đụng đến yếu điểm đó của y…
Tôn Bất Nhị nói còn chưa dứt lời, đã bị Dương Quá phản lại, còn lại nửa câu nghẹn trong cổ họng, nói cũng không được mà không nói cũng không được.
Thiệu Đường thấy Tôn Bất Nhị thực sự là nghẹn lời rồi, không khỏi buồn cười, còn cố ý nói thêm: “Tôn đạo trưởng sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Hiện tại cả đám người Mông Cổ đều chạy đến Trùng Dương cung của ngươi giương oai, ngươi không để ý thì thôi, lại cứ túm lấy Dương Quá nói y không phải.”
Toàn Chân ngũ tử nghe Thiệu Đường nói, lúc này mới chú ý xung quanh bị bao vây bởi một đoàn võ sĩ Mông Cổ, trên người ai cũng mang bội kiếm, nói vậy hỗn loạn vừa rồi nơi bế quan cũng là do đám người này gây nên!
Mũi nhọn đã được chuyển đi, lời Thiệu Đường lập tức hướng sự chú ý của Toàn Chân giáo tới đoàn người Kim Luân pháp vương. Hai bên vừa chạm mặt, tình hình lập tức căng thẳng, giương cung bạt kiếm, rồi vừa có một lời không hợp, Tôn Bất Nhị tính cách táo bạo, lập tức rút Thu Thủy kiếm vọt lên.
Dương Quá thấy bọn họ giao đấu, vốn cũng chẳng phải chuyện liên quan đến mình, đã nghĩ sẽ lôi kéo Thiệu Đường xuống núi. Bọn họ đã gần một tháng không gặp mặt, có trời biết mấy ngày nay y dựa vào tưởng niệm nhiều như thế nào mới vượt qua được.
Dương Quá nghĩ nghĩ, quay sang Tiểu Long Nữ hỏi: “Cô cô, ngươi cũng cùng chúng ta xuống núi chứ?”
Tiểu Long Nữ đột nhiên nghe Dương Quá nói chuyện với mình, trong lòng liền cao hứng, đôi mắt sáng lên một chút, bỗng nhiên lại tối sầm, hơi cúi đầu lắc lắc, nói: “Ta không thể đi… Ta, ta còn có chuyện phải làm!”
Thiệu Đường nghe vậy nhíu mày, chỉ thấy Tiểu Long Nữ nói xong, ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình cách đó không xa. Lúc này Doãn Chí Bình sớm đã được vài sư huynh đệ giúp ngồi xuống một bên. Hắn đỡ cho Tiểu Long Nữ một kích, bị trọng thương, quần áo nhuốm đầy máu, sắc mặt cũng trắng đến dọa người.
Tiểu Long Nữ mặt không chút thay đổi, nói xong liền phi thân bay lên, trường kiếm nhoáng một cái đã chĩa tới trước mặt Doãn Chí Bình. Vài đồng môn bên cạnh võ công dĩ nhiên kém hơn Tiểu Long Nữ, vừa kịp rút kiếm ra, trường kiếm của Tiểu Long Nữ đã sắp chạm tới cổ Doãn Chí Bình.
Dương Quá cũng bị động tác của Tiểu Long Nữ dọa sợ, không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại muốn hạ sát chiêu, kêu lên: “Cô cô!”
Doãn Chí Bình bị thương nặng, một tay che ngực, hắn đã phát hiện ra nhưng lại không động đậy, cảm giác được trên cổ chợt lạnh, lại không nói câu gì.
Tiểu Long Nữ sắc mặt vẫn không đổi, động tác trên tay ngừng một chút, nói: “Vừa rồi ngươi cứu ta, ta cảm tạ. Nhưng mà… Nhưng mà ta không thể tha thứ cho ngươi được.”
Cười chua xót, Doãn Chí Bình thoáng gật đầu, nói: “Thật có lỗi với Long cô nương. Ta cứu nàng, không hi vọng đổi được sự tha thứ… Ta biết không thể xin nàng tha thứ, cũng không dám xin, chết dưới kiếm của Long cô nương, coi như là ta…” Nói được một nửa, liền thôi không lên tiếng nữa, dù có hối hận hay không, cũng đều là chuyện đã qua…
Toàn Chân ngũ tử bên kia đang vội vàng đối phó đám người Kim Luân pháp vương, bên này rất nhiều Toàn Chân đệ tử lại thấy Tiểu Long Nữ đang muốn một kiếm kết liễu Doãn Chí Bình, tình huống lại càng thêm hỗn loạn.
Tất cả mọi người nghe không rõ Tiểu Long Nữ cùng Doãn Chí Bình nói những gì, ngoại trừ Dương Quá cùng Thiệu Đường là người sớm đã dự đoán được chuyện này. Dương Quá cũng thực ngây thơ, thấy cô cô thực sự muốn nâng kiếm giết chết Doãn Chí Bình, còn định ngăn cản.
Dương Quá còn chưa xuất thủ, lại nghe tiếng đao kiếm va chạm, keng một tiếng, Triệu Chí Kính không biết từ nơi nào xông ra, đem kiếm của Tiểu Long Nữ đánh bật ra. Hắn vốn định dựa vào người Mông Cổ để cướp vị trí chưởng môn từ tay Doãn Chí Bình, đáng tiếc với tình huống này, xem ra người Mông Cổ đến nửa điểm ưu thế cũng không chiếm được, cũng không có sức đâu bận tâm đến Triệu Chí Kính nữa. Mà đợi đến lúc nhóm sư thúc sư bá kia đuổi được đám người Mông Cổ kia đi, biết được hắn câu kết với ngoại tộc, tội này cũng không phải chuyện đùa. Hắn nghĩ đến đó mới thấy sợ hãi. Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Long Nữ muốn giết Doãn Chí Bình, trong lòng lại nghĩ ra một kế hoạch, cứu mạng Doãn Chí Bình coi như để hắn thiếu mình một cái nhân tình. Đến lúc đó, hắn có thể buộc Doãn Chí Bình giúp hắn thoát thân…
Triệu Chí Kính lập tức đánh bay kiếm của Tiểu Long Nữ, hiên ngang lẫm liệt nói: “Tiểu yêu nữ, dám đuổi tới Trùng Dương cung giết người! Ngươi không xem Toàn Chân giáo ra gì hay sao!”
Tiểu Long Nữ không ngờ bỗng nhiên lại mất đi bội kiếm, né tránh mấy chiêu tấn công của Triệu Chí Kính, nói: “Ta đây sẽ giết ngươi trước, sau đó mới giết hắn.”
Thiệu Đường thật muốn bắc thang lên hỏi ông trời, một đám người từng đoàn từng đoàn đánh nhau, hỗn loạn đến choáng váng đầu óc, trước kia lúc đọc nguyên tác cũng có thấy hỗn loạn được đến mức đó đâu…
Vài tên đệ tử Toàn Chân giáo thấy Triệu Chí Kính cùng Tiểu Long Nữ so chiêu, cũng xông tới hỗ trợ, Tiểu Long Nữ không còn binh khí lại phải đối phó liền năm sáu người. Dương Quá gặp tình huống này thực sự không bỏ đi được, dù sao cũng không thể để người khác khi dễ cô cô!
Huyền thiết trọng kiếm vừa bổ xuống, vang ầm một tiếng, năm thanh trường kiếm liền lập tức bị bẻ gãy, leng keng rơi trên mặt đất.
Đám đạo sĩ vừa được chứng kiến sự tàn nhẫn của Dương Quá, lúc này cũng không dám lấy cứng chọi cứng mà tiếp tục tiến lên, đều đề phòng mà lùi lại cách đến năm sáu bước.
“Cô cô,” Dương Quá nói, “Doãn đạo trưởng và cô cô đã từng xảy ra chuyện gì sao? Cô cô sao lại muốn giết hắn?”
Tiểu Long Nữ nghe Dương Quá hỏi đến, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, thanh âm không chút dao động nói: “Hắn hủy sự trong sạch của ta.”
Dương Quá nghe được một câu như vậy, khiếp sợ đến nói không nên lời, lập tức đầu choáng mắt hoa.
Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ luôn là một người thật đạm mạc, không hiểu lý lẽ, có điều nghe nàng như không có gì mà bàn chuyện như vậy, quả thực vẫn khiến người run sợ.
Bên kia Toàn Chân ngũ tử đang cùng người Mông Cổ giao chiến, nghe được ái đồ của mình bị người khác phỉ báng, liền lập tức phát hỏa, danh dự phái Toàn Chân sao có thể để cho người ngoài chửi bới, chưa kể vừa rồi Doãn Chí Bình còn bất chấp sống chết mà cứu nàng, lúc này nàng còn cắn ngược lại như thế!
Toàn Chân ngũ tử lập tức đem mũi kiếm chĩa cả về phía Tiểu Long Nữ.
Mà Dương Quá từ khiếp sợ xong sắc mặt đã dần trầm xuống, y biết cô cô tuy không hiếu sự đời, nhưng sẽ không nói lời dối trá gạt người, nghe nàng nói vậy, lập tức lửa giận đùng đùng. Mà Toàn Chân ngũ tử đương nhiên là không tin, ngược lại cau mày phản đối, lại càng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Thiệu Đường cảm giác được tay Dương Quá nắm tay hắn chặt hơn ba phần, siết hắn có chút đau, cũng biết là y sinh khí.  Có thể tưởng tượng Doãn Chí Bình thật ra cũng có vài phần đáng thương, si tình không nói, còn xả thân cứu Tiểu Long Nữ, nói cho cùng cũng không biết là ai nợ ai.
Doãn Chí Bình muốn giải thích với Toàn Chân ngũ tử, dù gì cũng là mình làm chuyện có lỗi với trời, không thể để sư thúc sư bá hiểu lầm người khác. Có điều hắn bị thương nặng, vốn đã không có khí lực nói chuyện, Toàn Chân ngũ tử lại đang nổi nóng, trước giờ vẫn luôn coi hắn là môn sinh đắc ý, người khác có thể làm sai chứ hắn tuyệt đối không sai, lại càng không nghe Doãn Chí Bình nói gì.
Tiểu Long Nữ vốn vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ với Toàn Chân ngũ tử, đến lúc này cũng vẫn thản nhiên, chỉ nhìn Doãn Chí Bình, nói với Dương Quá: “Quá nhi, ngươi giúp ta giết hắn.”
Dương Quá không nói gì, mệnh lệnh của cô cô cho đến giờ y vẫn luôn tuân theo,  huống hồ hiện giờ cô cô còn là người bị ủy khuất, cho dù chỉ là vì cô cô mà xuất thủ, y cũng sẽ giết Doãn Chí Bình. Giờ lại còn thêm bị Toàn Chân ngũ tử chọc giận, Dương Quá không nói một lời, huyền thiết trọng kiếm liền vung lên!
Thiệu Đường vội vàng giữ chặt Dương Quá, Doãn Chí Bình kia dù là vừa đáng thương vừa đáng giận thật, nhưng để Dương Quá thay Tiểu Long Nữ giết hắn thì sẽ thành ra sự tình gì đây?
Dương Quá ngạc nhiên, không ngờ Thiệu Đường sẽ ngăn cản, nói: “Thiệu Đường…?”
“Long cô nương,” Thiệu Đường giữ chặt Dương Quá mà nói, “Chuyện này vẫn là ngươi tự mình xử lý thì tốt hơn… Ta nghĩ nếu ngươi muốn Doãn Chí Bình chết, chỉ cần nói một tiếng, chính hắn sẽ tự vẫn tạ tội, không cần đến Dương Quá ra tay… Huống hồ, cho dù bây giờ Dương Quá giết Doãn Chí Bình, cũng không phải là ngươi tự tay giết, chỉ sợ đến khi Doãn Chí Bình chết rồi, khúc mắc trong lòng ngươi cũng không hóa giải được.”
Tiểu Long Nữ không nói gì, thân mình như bức tượng gỗ trắng muốt đứng đó, không biết đang nghĩ gì.
Nhưng bên kia Kim Luân pháp vương đứng nơi không xa không gần nghe được, lại ồ lên một trận cười nhạo, nói: “Nguyên lai Toàn Chân giáo lại dạy ra một đệ tử như vậy! Thật sự làm cho người ta không thể không bội phục mà.”
Toàn Chân ngũ tử nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh, Tiểu Long Nữ bên này vẫn không thuận theo cũng chẳng buông tha, nói ra thì Toàn Chân giáo cùng phái Cổ Mộ cũng đã có liên hệ sâu xa, đến giờ lại vô duyên vô cớ phát sinh sự tình này! Chuyện trước kia cũng không nên truy cứu nữa, nhưng thanh danh Toàn Chân giáo không thể cứ như thế bị vùi dập.
Doãn Chí Bình căn bản trong mắt không còn ai khác, dĩ nhiên sẽ không chú ý tới Kim Luân pháp vương cười nhạo, chỉ nghe được lời Thiệu Đường, vội nói: “Long cô nương, ta nghiệp chướng nặng nề, không cần nàng ra tay, chính ta sẽ tự mình kết thúc!” Nói xong liền định đoạt lấy bội kiếm của một đồng môn bên cạnh. Bởi vì hắn đang bị trọng thương, mất máu quá nhiều, vừa đứng dậy trước mắt liền tối sầm, động tác chậm chạp lảo đảo, người kia thấy thế vội vàng lui lại phía sau vài bước, làm cho hắn càng thêm liêu xiêu, chật vật té ngã trên thềm đá.
Thiệu Đường nhíu mày, người của Toàn Chân giáo này thực sự là không biết nặng nhẹ, một mặt chỉ quan tâm thanh danh môn phái, bên kia một đống người Mông Cổ lại không đánh đuổi, chỉ lo xử lý vấn đề danh dự bản thân. Trách không được cứ một đời lại một đời, càng ngày càng kém!
Thiệu Đường lôi kéo Dương Quá sắc mặt âm trầm, nói: “Chuyện của cô cô phải để nàng tự giải quyết mới được, ngươi xem có cách nào đuổi đám người kia đi!”
Dương Quá nhất thời nhận ra, đám người Mông Cổ hóa ra vẫn còn ở đó, chuyện xảy ra như vậy thực là làm cho bọn họ chê cười đi!
Kim Luân pháp vương nghe được, nói: “Người Hán các ngươi làm chuyện ngu xuẩn còn sợ người ta nghe được nữa sao. Cũng được thôi, nhưng Dương Quá ngươi hai lần tới đại doanh Mông Cổ ta đánh lén, đốt lương thảo quân ta, chuyện đó cũng tính toán cho xong ngay tại đây đi!”
Dương Quá nhướn mày, nói một câu: “Ngươi chờ chút.” Nói xong liền không thèm liếc hắn một cái. Đưa Thiệu Đường sang một bên, nói: “Ta đi giải quyết chuyện với người Mông Cổ, ngươi ở đây chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về… Chuyện cô cô bên kia ngươi cũng đừng quản, bọn họ không phải đối thủ của cô cô. Đợi đánh lui Kim Luân pháp vương rồi, ta sẽ trở lại…”

“Biết rồi.” Thiệu Đường không đợi y nói xong, cười ngắt lời. Biệt ly rồi gặp lại, Dương Quá lúc này lại càng coi hắn như bảo bối, so với trước kia càng thêm săn sóc quan tâm… Thiệu Đường dù vậy lại không thấy mình đã từng làm gì khiến cho y phải không yên tâm! Kỳ thật Dương Quá kia mới là người khiến người ta không quan tâm không được mới đúng…
Sắp đến chương H, người edit gà mờ biết phải làm sao a a a ;_;

Chương tám mươi tám: Gặp lại

Thiệu Đường bị tiếng nói đột nhiên xuất hiện bên tai làm ngẩn người, sửng sốt đứng ngốc nửa giây mới vừa mừng vừa sợ nghiêng đầu tìm kiếm chủ nhân của thanh âm đó.

Dương Quá không biết từ khi nào đã đi đến bên người Thiệu Đường, thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi mỉm cười, cầm lấy cổ tay Thiệu Đường nhẹ nhàng xoa nắn, nói: “Đau không? Nhìn hơi đỏ rồi.”

“…” Thiệu Đường cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ cổ tay, lúc này mới thấy một chút chân thật, nhìn Dương Quá trước mắt gần trong gang tấc, quần áo phủ một tầng bụi đất, một bộ dáng phong trần mệt mỏi, ngay cả tóc cũng có chút hỗn độn, nhìn tổng thể lại không hề có vẻ chật vật, kẻ này bất cứ khi nào cũng có thể lộ ra ba phần phong thái cuồng ngạo, lại càng thêm tiêu sái.

Dương Quá thấy Thiệu Đường há hốc miệng, lại không nói được lời nào, bộ dáng có phần ngốc ngốc, không khỏi cười khẽ ôm bờ vai hắn, giờ này khắc này thật chỉ muốn ôm chặt hắn vào trong ngực, đáng tiếc… Hít sâu một hơi, kiềm chế rung động trong lòng, rõ ràng chỉ xa nhau không tới một tháng, từng giây từng phút lại đều cảm thấy phi thường gian nan…

“Sao lại không nói gì?” Dương Quá đặt cằm trên đỉnh đầu hắn, tóc đen mềm cọ trên cằm có chút ngứa, hiện tại trong mắt hắn chỉ có một mình Thiệu Đường, cũng chỉ chứa được một mình Thiệu Đường mà thôi, không nén được mà ở bên tai đối phương nhỏ nhẹ nỉ non: “Thiệu Đường, ngươi sao lại ở chỗ này?... Ta rất nhớ ngươi!”

Thiệu Đường trong lòng run lên, lập tức cảm thấy khóe mắt có chút đau xót, giơ tay đánh vào ngực y một quyền, không nặng nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ, mắt đào hoa khẽ híp, không mặn không nhạt nói: “Tại sao lại không nói cho ta biết?”

Dương Quá vừa nghe đã hiểu người trong lòng sinh khí, nhưng thực ra y lại cũng cao hứng, Thiệu Đường vẫn luôn nhớ thương y đây mà, giả bộ một tay ôm ngực, nói: “Ta không cố ý mà. Chỉ là không muốn ngươi lo lắng thôi…”

“Ngươi…” Thiệu Đường mở miệng muốn mắng, đối phương lại cợt nhả, rặt một bộ dáng lấy lòng, cơn tức lớn đến đâu cũng đã tiêu mất bảy phần. Bất đắc dĩ cho y một cái liếc mắt xem thường, Thiệu Đường phát hiện, hắn đối với Dương Quá một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể than thầm một hơi.

“Đúng rồi!” Thiệu Đường vừa định nói gì, đột nhiên lại nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt cánh tay Dương Quá.

“Làm sao vậy?” Dương Quá bị hắn dọa sợ, cũng cảm thấy khẩn trương, vội hỏi.
Thiệu Đường lúc này lại muốn thở ra một hơi thật dài, hắn vừa chợt nghĩ nếu dựa theo nguyên tác, lúc này Dương Quá hẳn đã thiếu mất một cánh tay, cho nên kinh hãi vội vàng xem xét, đụng đến cánh tay đối phương vẫn ấm áp lành lặn như xưa mới thoáng yên lòng.

“… Không có việc gì.”

Dương Quá nhíu mày, thiếu chút nữa bị hắn tự nhiên kinh hoảng mà hù chết, thương tiếc xoa xoa đầu Thiệu Đường, vẫn giống như trước kia…

“… Quá nhi…”

Dương Quá vừa mới bình tâm lại chợt nghe phía sau có người gọi hắn, có điều thanh âm này quen thuộc, liền hơi hơi gật đầu, “Cô cô.”

“A! Thì ra là Dương Quá!” Kim Luân pháp vương vốn không thấy được người mới tới là ai, chỉ thấy một bóng đen thoáng cái đã chạy tới, rồi roi của Doãn Khắc Tây đột nhiên đứt lìa. Mấy động tác vừa nãy nhanh đến quỷ mị, võ công đến như hắn cũng chỉ có thể nhìn đại khái, không thể xem rõ ràng, vốn đang thấy kỳ quái không biết cao nhân nào tới đây. Chờ tới khi thấy rõ người mới đến là Dương Quá lại không khỏi cả kinh, hắn đã biết Dương Quá võ công tốt, nhưng tuyệt đối không thể ngờ mới qua hai mươi mấy ngày, đối phương lại có thể mạnh tới cảnh giới đó, nói là xuất thần nhập hóa cũng không phô trương một chút nào.

Dương Quá liếc Kim Luân pháp vương một cái, nhưng cũng không thèm cho hắn một cái nhìn thứ hai, ánh mắt chuyển qua Doãn Khắc Tây bên cạnh, thản nhiên nói: “Ta ghét nhất bị người khác đụng tới thứ trọng yếu của mình.”

Doãn Khắc Tây bị Dương Quá nhìn có chút sợ hãi, lại nói: “Thì ra là ngươi, hóa ra vẫn còn chưa chết à.”

Trong trại quân Mông Cổ hôm đó, Dương Quá bị vây, cũng có giao thủ với đám người Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây mấy chiêu, đối phương đều là cao thủ võ lâm khó gặp, y dĩ nhiên là đánh không lại, không đến trăm chiêu đã trọng thương, cũng may cuối cùng thoát được ra ngoài. Vốn dĩ ấn tượng của y về Doãn Khắc Tây đã không thể nào tốt, giờ người nọ lại dám đụng tới Thiệu Đường, trong lòng càng thêm phiền chán.

Thiệu Đường thấy hắn ăn nói khó nghe, nhíu nhíu mày, có chút tức giận, lại nhìn tay trái Dương Quá cầm trường kiếm đen tuyền, đã sớm đoán được tám chín phần, chẳng lẽ đây là huyền thiết trọng kiếm? Dù sao cũng đúng thật là một thanh trọng kiếm không sắc bén không gia công.

Lúc này võ công Dương Quá so với trước kia có tiến bộ lớn, Thiệu Đường chợt nghĩ tới Dương Quá chạy tới cùng con chim điêu đầu trọc lóc lại không biết bay kia học võ, còn có điểm sinh khí, bặt vô âm tín, y thì hay rồi giờ đây võ công xuất thần nhập hóa, còn mình thì ngồi ngốc ở cái lều tranh mỗi ngày đều lo lắng muốn chết!

Dương Quá được đại điêu chiếu cố vài ngày liền, miến cưỡng đứng lên được liền muốn rời đi, vốn y tính sẽ quay về Tương Dương tìm Thiệu Đường, nhưng đại điêu kia lại thế nào cũng không chịu để y đi. Giằng co một hội lại bị chụp hôn mê mấy lần, Dương Quá bất đắc dĩ, biết mình chưa khôi phục được toàn bộ nội lực thì sẽ không phải đối thủ của nó, đành phải thành thành thật thật ở lại trong động, không cách nào đi được. Nói là thành thành thật thật, y vẫn cứ một bên thăm dò đại điêu một bên lo lắng bất an, y nhớ Thiệu Đường, Thiệu Đường không biết y lưu lạc đến nơi nào, nhất định sốt ruột muốn chết, huống hồ đã đi bao lâu cũng không có tin tức gì. Vài ngày trôi qua, chính mình lại lo lắng không biết Thiệu Đường thế nào? Vết thương không biết đã ổn chưa…

Vài ngày sau, Dương Quá cuối cùng vẫn không đi được, hết thảy đều như trong nguyên tác, đại điêu mang y đến mộ kiếm, đào huyền thiết trọng kiếm cho y, còn dạy y luyện kiếm tập võ. Cứ như vậy, hơn mười ngày đã trôi qua…

Đợi đến lúc Dương Quá không thể kiên nhẫn được nữa, thương thế trên người y trừ bỏ những vết sẹo lớn nhỏ ngoài da đều đã khỏi hẳn, võ công lại tăng tiến không ít, hơn nữa thứ kỳ lạ đại điêu mang đến cho y ăn cũng khiến nội lực tốt lên nhiều. Tất cả giống như một giấc mơ, cho đến khi đại điêu cũng không còn là đối thủ của Dương Quá nữa, không còn ngăn y lại được. Y liền từ biệt đại điêu, định quay về Tương Dương tìm Thiệu Đường.

Nhưng khi y ra khỏi sơn cốc, lại phát hiện nơi này hình như cách rất xa Tương Dương, căn bản không biết được mình đã trôi dạt đến nơi nào. Trên đường không gặp được một người qua đường nào, đành phải dựa theo cảm giác lúc trước mà đi, đi mãi đến một trấn nhỏ, mới giật mình nhận ra mình vậy mà đã tới được phụ cận Chung Nam sơn.

Dương Quá vốn không định lên Chung Nam sơn, y từ nhỏ đã không có hảo cảm với Toàn Chân giáo, huống hồ cô cô cũng đã không còn ở trong cổ mộ, y không có lý do gì để lên núi. Lúc y đã chuẩn bị rời khỏi nơi này, lại gặp một người hùng hùng hổ hổ một đường chạy tới.

Dương Quá vốn đang thấy kỳ quái, người nọ khinh công phải đến bực nào mới nhanh được như vậy, đến gần mới thấy, hóa ra là lão ngoan đồng Chu Bá Thông! Còn không đợi y lên tiếng chào hỏi, Chu Bá Thông đã lập tức ngừng lại, lôi kéo y mà khua tay múa chân nói cái gì “Tiểu nha đầu nhà ngươi khi dễ ta! Nàng đã nói chơi với ta, vậy mà lại không giữ lời gì hết!”

Mới đầu, Dương Quá nghe như lọt vào sương mù, nghe mãi cũng không hiểu được gì, để Chu Bá Thông lôi kéo một hồi lâu mới kinh ngạc nhận ra, người hắn đang nói tới kia chính là Thiệu Đường không thể nghi ngờ!

Dương Quá vừa mừng vừa sợ, y không hiểu được Thiệu Đường vì sao lại xuất hiện ở chốn này, nhưng lúc đó Dương Quá dĩ nhiên không quản được nhiều như vậy, y chỉ một lòng ngóng trông được lập tức thấy Thiệu Đường, đem hắn gắt gao giam giữ trong lòng, không bao giờ buông ra nữa.

Hỏi nhanh Chu Bá Thông Thiệu Đường ở nơi nào, liền lập tức triển khai khinh công chạy thẳng lên Trùng Dương cung trên Chung Nam sơn. Quả nhiên, y tìm được Thiệu Đường trong Trùng Dương cung! Nhưng lúc nhìn thấy cũng là khi Doãn Khắc Tây vung roi quấn lấy cổ tay Thiệu Đường, kéo một cái khiến hắn lảo đảo…

Doãn Khắc Tây ăn nói không hề khách khí, khiến cơn tức của Dương Quá lại càng tăng thêm mấy phần, trên mặt lại thêm vài phần hàn khí.

Kim Luân pháp vương bên kia thấy Dương Quá võ công đại tăng, trong lòng có vài phần kiêng kị, nhưng không biết võ công y đã tăng tiến được bao nhiêu, vốn có ý thử, lúc này gặp Dương Quá cùng Doãn Khắc Tây nảy sinh mâu thuẫn, lập tức nghĩ ra một kế. Thờ ơ lạnh nhạt, lại làm như hảo tâm thêm dầu vào lửa, bỏ mắm dặm muối nói: “Xem ra võ công của Dương Quá đã tiến rất xa rồi, chúng ta chỉ sợ không còn là đối thủ của hắn đâu.”

Doãn Khắc Tây vừa nghe vậy, khinh thường cười nhạo một tiếng, hắn vốn tự hào về võ công của mình, mắt đảo một vòng trên người Dương Quá, nhìn thấy huyền thiêt trọng kiếm trên tay đối phương mới hiểu được, vừa rồi roi của mình bị y dùng chính thanh kiếm này chém đứt, đối với huyền thiết trọng kiếm kia có chút tức đỏ mắt, nói: “Các ngươi có sợ, ta đây cũng không sợ.”

Thiệu Đường dĩ nhiên là nghe hiểu dụng ý của Kim Luân pháp vương, nhưng cũng không quá lo lắng, với võ công hiện tại của Dương Quá, sợ là bất cứ ai ở đây y cũng có thể tùy tay đánh mà thắng đi!

“A…”

Thiệu Đường vừa nghĩ tới đó, bỗng nhiên phát hiện Dương Quá hình như có gì không ổn. Người bên cạnh, một bàn tay lơ đãng đè trên ngực, lông mí nhíu nhíu, khẽ rên từng tiếng rất nhỏ.

“Làm sao vậy?!” Thiệu Đường lập tức lo lắng, không phải là do độc Tình hoa phát tác chứ?!

“… Không việc gì…” Dương Quá chậm rãi lắc lắc đầu, y đau đến mức môi cũng khẽ run rẩy, vừa mở miệng nói được mấy chữ, chợt nghe ngòn ngọt, không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu tươi, ‘phốc’ một tiếng phun xuống tảng đá trước mặt.

“Quá nhi!”

Tiểu Long Nữ bên kia trước sau vẫn chưa cất lời, lúc này thấy Dương Quá vô duyên vô cớ bỗng dưng nôn ra máu, không khỏi sợ hãi kêu lên.

Biến cố này làm tất cả mọi người choáng váng. Tim Thiệu Đường cũng lập tức như muốn vọt lên tận cổ. Vừa rồi gặp lại hắn thấy Dương Quá ổn như vậy, còn tưởng độc Tình hoa đã không còn vấn đề gì nữa, dù sao ngày độc phát cũng đã qua lâu rồi. Ai ngờ…

Đám người Kim Luân pháp vương cùng Doãn Khắc Tây bên kia dĩ nhiên là mừng rỡ, vốn dĩ có vài phần kiêng kị giờ đã bay biến không còn bóng dáng.

Doãn Khắc Tây thấy Dương Quá mi tâm nhíu chặt, rõ ràng là đau đớn khó nhịn, biết là cơ hội khó gặp, lập tức hét lớn: “Tiểu tử, xem chiêu của ta đây!” Dứt lời, cây roi vốn đã đứt một đoạn vung lên, vút một tiếng đánh úp về phía Dương Quá!

Thiệu Đường cả kinh, lúc này Dương Quá đau đến muốn gập thắt lưng, không nghĩ gì nhiều lập tức muốn lấy thân che chắn cho y, lại bị người nhanh tay hơn mà chế trụ eo lưng.

“Thiệu Đường, ta không sao, yên tâm.” Người kia cúi đầu nói sát bên tai, Thiệu Đường chỉ cảm thấy lưng áo bị kéo chặt, dĩ nhiên là vì Dương Quá một tay ôm lấy kéo lùi lại, được y dùng chính thân mình che ở phía sau.

“Xoạt—“

Huyền thiết trọng kiếm trong tay Dương Quá vốn vẫn chống trên mặt đất, sợi roi vàng rực rỡ xoạt một tiếng liền quấn chặt lên, giống như một con độc xà gắt gao quấn lấy thân kiếm đen tuyền.

Đến lông mi cũng không thèm động một chút, Dương Quá vẫn một vẻ mặt thản nhiên, như thể ngoại trừ trò chuyện với Thiệu Đường ra thì chuyện gì bên ngoài cũng không đáng để hắn bố thí một chút lực chú ý, tay trái nâng lên lơ đãng lau đi vết máu lưu lại trên khóe miệng, tay phải cầm kiếm rung lên, vừa động liền soạt một tiếng chói tai, chỉ nhìn thấy kim quang lóe lên, sợi roi uốn lượn bỗng nhiên bị chấn động đến tuột ra, bị cắt thành vô số đoạn nhỏ, ngay cả bảo thạch quý giá khảm bên trên cũng đều bị đánh nát bấy, lạch cạch rơi đầy đất.
Doãn Khắc Tây chỉ cảm thấy thân roi hơi chấn động, một luồng nội lực theo roi phản về tay mình, khiến tay hắn nhất thời bị chấn động đến tê dại không còn chút lực, roi rớt khỏi tay, hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) máu tươi đầm đìa. Không đợi hắn kịp nhận định chuyện vừa xảy ra, huyền thiết trọng kiếm đã vung lên, một chiêu khiến mảnh vỡ của một viên ngọc bích bay vụt qua…
Chỉ nghe Doãn Khắc Tây “A” một tiếng đau đớn, ngã quỵ xuống đất. Mảnh ngọc bích không lớn không nhỏ kia không ngờ lại nhanh như chớp mà đập vào vai phải hắn, xuyên qua xương bả vai ra ngoài. Mảnh ngọc vốn xanh biếc thoáng chốc đã hóa đỏ lòm!
Dương Quá xuất thủ, một chiêu này đã nhanh còn phi thường tàn nhẫn, khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc, ngạc nhiên đến dường như cả hô hấp cũng quên.  Tốc độ như thế nào, lực đạo như thế nào mà có thể xuyên thấu cả xương bả vai một người? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho người ta có chút không rét mà run.
Doãn Khắc Tây đau đến lăn lộn trên mặt đất, xương bả vai bên phải bị đục lỗ, tức là tay phải sau này sẽ không còn dùng lực được nữa, đối với người tập võ mà nói chẳng khác gì phế đi, từ nay về sau hắn sẽ không thể dùng roi!
Dương Quá đối với Doãn Khắc Tây đã muốn khóc thét lại không phản ứng gì, lại quay sang lôi kéo Thiệu Đường nói: “Ngươi vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mà ta hành động nhanh, kịp kéo ngươi lui về phía sau.”
Thiệu Đường thấy khóe miệng y còn vương tơ máu, cũng không thèm để ý lời y nói, bảo: “Ngươi làm sao vậy? Vẫn là độc Tình hoa sao? Tại sao lại hộc máu? Có nặng lắm không, ngươi làm ta sợ muốn chết!”
“Là… là ta không tốt, thực sự không có việc gì đâu.” Dương Quá thấy hắn sốt ruột, trong lòng lại càng cao hứng, kéo tay đối phương đặt lên môi hôn hôn, cười nói: “Ta không sao, không phải độc Tình hoa đâu, đừng lo lắng.”
Quả thật không phải là độc hoa Tình, độc Tình hoa trong cơ thể Dương Quá còn chưa giải, nhưng bệnh trạng lúc phát tác lại càng ngày càng nhẹ, tốt hơn so với trước kia rất nhiều, không đến nỗi không chịu nổi. Nhưng trong cơ thể y giờ lại có một loại độc mới, là độc của Lý Mạc Sầu buộc y ăn vào, mỗi ngày đều phát tác vài lần, có ngày chỉ hai lần, có ngày tới năm sáu lần, không có quy luật gì.

“Không phải… Vậy thì là thứ gì gây nên?!” Thiệu Đường thấy Dương Quá dám trả lời có lệ với cả mình, lại càng bực tức, nhất định phải hỏi cho kỹ càng.

Mới vào học kỳ mới nên tạm thời chưa ổn định thời gian được TT_TT Không giữ được lịch update đã tính nữa, tới đâu hay tới đó vậy ._.
Chương tám mươi bảy: Gặp lại

Thời gian trôi qua thực chậm, mỗi giây đồng hồ đều là chờ mãi mà không tới, nhưng chính là cũng đang chậm rãi trôi qua (chém…). Thiệu Đường hoàn toàn không có tin tức gì của Dương Quá, điều duy nhất có thể làm là ngày ngày tưởng nhớ bộ dáng người kia, bóng dáng người đó chiếm đầy tâm trí, lúc y lạnh lùng, lúc y khinh cuồng… lúc y lấy lòng. Nhưng lại chưa có gì lo lắng, nguyên nhân, có lẽ là vì tin tưởng y sẽ không có chuyện gì đi…

Thiệu Đường đôi khi sẽ nghĩ rằng, chính mình đang sống trong một phiên bản của truyện Thần Điêu hiệp lữ, nếu ngay cả nhân vật chính cũng… Không biết liệu một quyển sách như vậy có thể còn tồn tại hay không? (Em cứ mạnh miệng nói không lo đi…)

Người lên núi Chung Nam rất ít, ngoại trừ mấy nông hộ dưới chân núi, cực hiếm khi có người lai vãng, từ một căn phòng nhỏ trên núi lại càng nhìn không thấy một bóng người. Thiệu Đường ngoại trừ mỗi lúc xuống núi kiếm thức ăn, thời gian còn lại đều ngồi một mình trong căn phòng đó. Hắn nghĩ Dương Quá không biết khi nào sẽ tìm đến, nhưng hắn không nghĩ tới người đầu tiên tìm tới nơi này lại là một người khác!

Ngày hôm đó, trời đã quá trưa, Thiệu Đường vẫn một mình ngồi ngốc trong phòng, bỗng nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, loạt xoạt càng ngày càng gần, không khỏi căng thẳng thần kinh. Hắn không biết là ai đang tới. Là người xa lạ trùng hợp đi ngang qua? Hay là…

Tóm lại tình huống bất ngờ khiến Thiệu Đường nhảy dựng lên, cơ hồ là theo bản năng, bước vài bước đã ra đến cửa, ‘kẹt’ một tiếng mở ra.

Cửa gỗ vừa mở, Thiệu Đường không khỏi choáng váng sững sờ, người ngoài cửa cũng ngẩn ra, tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được nhau ở chỗ này.

Người ngoài kia nào có thể là ai khác, chính là Tiểu Long Nữ một thân áo trắng không thể nghi ngờ!

Thiệu Đường gặp được Tiểu Long Nữ, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó là tư vị không nói lên lời, lòng cũng trầm xuống, làm gì còn chút nào vui sướng vừa rồi.
“Là ngươi?!” Tiểu Long Nữ kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi nói, “ngươi sao lại ở chỗ này, Quá nhi cũng đến… Sao…” Nàng nhìn thấy Thiệu Đường đứng trước cửa, không có khả năng lại không ngạc nhiên, ngay sau đó lại nghĩ không phải Dương Quá luôn ở cùng với Thiệu Đường sao? Như vậy nghĩa là Dương Quá đã tới đây?! Nghĩ đến đây, gương mặt trắng nõn nhưng lại lộ ra vài phần bệnh trạng không khỏi có chút cổ quái, một bộ không nói lên lời.

Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ qua khung cửa mà nhìn vào vài lần, lập tức hiểu ý nói: “Dương Quá không có ở đây”. Dứt lời đánh giá người trước mắt một chút, do dự mở miệng nói: “Long cô nương, ngươi đây là…”

Tiểu Long Nữ trước mặt vẫn là một thân áo trắng, chẳng qua quần áo vốn đã khó có thể nhìn ra màu nguyên bản nữa, nhuốm một tầng bụi đường, lại loang lổ mấy vệt máu đỏ sậm, chỗ mới chỗ cũ. Hơn nữa sắc mặt đối phương trắng đến dọa người, nhợt nhạt như xác chết, thật sự là có vài phần chật vật.

Tiểu Long Nữ rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt đạm mạc, nhìn không ra vui buồn mà nói: “Độc trong người Quá nhi đã giải chưa?”

Nhíu mi, Thiệu Đường theo bản năng cau mày, có chút cứng ngắc mở miệng: “… Không biết”.

“Không biết?!” Tiểu Long Nữ nghe Thiệu Đường trả lời có chút mơ hồ, lại nói: “Ngươi không phải từ trước đến nay luôn cùng Quá nhi ở cùng một chỗ sao? Như thế nào lại không biết?!”

“Dương Quá từ lần đó đi doanh trại Mông Cổ phóng hỏa đã không trở lại nữa…”

“Lần đó…” Tiểu Long Nữ thì thào…

Thiệu Đường trong lòng đầy nghi vấn, ở đây hơn hai mươi ngày đã sớm nghĩ ra bảy tám phần, nói: “… Long cô nương, ngươi hiện tại có phải đang muốn đi Trùng Dương cung?”

Tiểu Long Nữ vừa nghe hắn nói, cả người run lên như bị điện giật (so sánh không hợp thời đại, rất không hợp thời đại…), sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thì thào: “Đúng vậy, ta muốn đến Trùng Dương cung, hai tên đạo sĩ kia bỏ chạy, bọn họ chắc chắn đã quay về Trùng Dương cung, ta muốn lên Trùng Dương cung giết bọn họ.”

Thiệu Đường nghe nàng nói chuyện giết người mà cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi rùng mình một cái, nhưng ngẫm lại nguyên nhân, cũng là hai kẻ kia gieo gió gặt bão. Xem ra Tiểu Long Nữ không nói một lời đã bỏ đi, cũng không đến doanh trại quân Mông Cổ phóng hỏa là vì đã biết người cùng nàng hoan hảo trên núi Chung Nam năm xưa không phải là Dương Quá đi…

Tiểu Long Nữ thấy hắn không nói gì, cũng không có ý kiến gì nữa, chỉ xoay người nâng bước đi, Thiệu Đường vừa muốn mở miệng muốn nàng chờ chút, thì chậm một bước, đã sớm không còn thấy bóng người. Vội vàng đuổi theo, nhưng một cọng tóc cũng không còn thấy nữa, làm hắn lại càng thêm ảo não.

Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ lúc này nhất định đang hướng đến Trùng Dương cung, không dám chậm trễ, cùng tùy tiện ra khỏi phòng, theo hướng Trùng Dương cung mà đi. Trong sách không phải đã viết, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá gặp lại nhau chính là ở Trùng Dương cung đó sao… Không biết liệu Dương Quá có phải cũng đang ở ngay phụ cận nơi này?

Thiệu Đường nghĩ đến khả năng đó, trong lòng không khỏi cao hứng thêm vài phần, đi cũng nhanh hơn, loáng thoáng đã thấy bóng Trùng Dương cung ẩn sau từng tán cây xanh, bỗng nghĩ ra một vấn đề quan trọng… Mình làm thể nào để bước vào cửa Trùng Dương cung đây?

Quả nhiên, vừa tới trước Trùng Dương cung, Thiệu Đường liền bị vài tiểu đạo sĩ ngăn lại, không cho tiến thêm nửa bước.

Thiệu Đường càng thêm nóng vội, hắn căn bản đánh không lại hai người kia, huống hồ đối phương trong tay còn cầm binh khí. Cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong, dường như có tiếng tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng binh khí leng keng va chạm.

Chẳng lẽ người Mông Cổ đã tới nơi rồi?! Hắn còn nhớ rõ, lúc Tiểu Long Nữ đuổi theo Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính trở lại Trùng Dương cung, Triệu Chí Kính câu kết với người Mông Cổ để đoạt ngôi chưởng môn phái Toàn Chân, mọi người liền ở ngay trong Trùng Dương cung mà quyết đấu… Dương Quá cũng là đến ngay sau lúc này đi…

Nghĩ đến Dương Quá, Thiệu Đường lại càng gấp gáp muốn vào.

Thiệu Đường nóng như lửa đốt, quanh quẩn ở ngoài Trùng Dương cung đến gần nửa canh giờ, không nghĩ ra được cách gì, đang gấp tới độ muốn trực tiếp xông vào, bỗng dung thấy một bóng người hiện ra giữa cây cối cỏ dại, đầu tiên là phát hoảng, sau đó mi vừa nhíu liền thốt lên: “Này! Chu Bá Thông!”

Bóng người kia vốn đã định chạy trốn thật xa, lại nghe tiếng nói mà quay lại, Thiệu Đường chỉ cảm thấy một trận gió vù qua, trước mặt liền xuất hiện một cái đầu râu tóc bạc trắng, người này không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn ai vào đây ?!

Chu Bá Thông đứng cách Thiệu Đường không đến ba bước, nghiêng đầu đánh giá bộ dạng đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi không phải tiểu nha đầu thối Dương Quá nói thích sao! Sao lại ở đây? Thôi không sao không sao, chúng ta cùng chơi đi, ta tìm được cái này chơi vui lắm, cùng chơi đi…”

Thiệu Đường nhìn thấy lão ngoan đồng Chu Bá Thông, trong lòng liền cực kỳ cao hứng, lúc này muốn vào Trùng Dương cung không phải quá dễ dàng rồi sao? Vừa muốn cảm tạ ông trời ưu ái, chợt nghe Chu bá Thông nói liền một tràng, lập tức sắc mặt đen ngòm, khóe miệng đang nhếch lên biến thành cười cũng không được mà không cười cũng không xong… Cái gì mà tiểu nha đầu? Giật mình sửng sốt ba giây mới hiểu được… Đối phương đến giờ vẫn còn tưởng mình là…

Chu Bá Thông thần kinh thô đến mức đó, dĩ nhiên không thèm chú ý tới sự biến hóa trên nét mặt Thiệu Đường, còn khoa chân múa tay vui sướng khoe ra trò chơi mới của hắn, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, cầm bằng cả hai tay, như ôm trân bảo nói: “Nhìn xem đây này! Cái bình nhỏ này, ngươi có biết dùng làm gì không?”

Thiệu Đường khóe miệng hơi run rẩy, nói: “Nếu ta đoán đúng, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!”

“Được!” Chu Bá Thông cực kỳ sảng khoái mà đáp ứng, cười càng tươi hơn, trò chơi này hắn cũng vừa mới phát hiện, làm sao đối phương có thể biết được?
Thiệu Đường nhìn hắn cao hứng như tiểu hài tử, không khỏi muốn cười, cái bình kia chẳng qua chính là Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, nếu chính mình chưa đọc qua nguyên tác, đương nhiên sẽ không biết được tác dụng của nó, đáng tiếc… Trong sách vốn đã viết rõ ràng cả rồi.

“Cái này dùng để gọi ong mật đến đúng không?” Thiệu Đường nói xong lại thấy hơi hơi tội lỗi, cảm giác như vừa khi dễ tiểu hài tử, lại càng muốn nở nụ cười.
Chu Bá Thông vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lại còn xù lông, cuống quýt nhảy lên, kêu to: “Ngươi tại sao lại biết! Ngươi làm sao biết được?! Ta biết rồi! Ngươi chắc chắn là đã nhìn lén ta gọi được ong mật! Ngươi nhìn lén!...”

Thiệu Đường không có thời gian nháo với hắn, vì thế vội thúc giục: “Dù sao ta cũng đoán đúng rồi, ngươi dẫn ta vào Trùng Dương cung đi!”

“Vào Trùng Dương cung?!” Chu Bá Thông nghe xong lại tiếp tục xù lông, nói: 

“Không đi! Đi vào trong đó làm gì? Chơi không vui, không đi!”

Thiệu Đường đau đầu, lừa gạt hắn: “Ai bảo chơi không vui! Hiện giờ Trùng Dương cung đang đánh nhau, lại có thật nhiều người, ngươi không phải biết gọi ong mật sao, có thể gọi cho mọi người xem xem, để cho người ta đều hâm mộ!”
Chu Bá Thông nghe thế, không khỏi động tâm, ý chí lung lay, hoài nghi nói: “Ngươi không gạt ta chứ?”

Thiệu Đường đang nghĩ cách tìm thêm vài lý do thuyết phục, đối phương bỗng nhiên chế trụ cổ tay hắn, nói: “Vậy chúng ta đi mau đi! Bằng không bọn họ đều chạy mất, không còn người xem ta gọi ong mật!”

“…” Thiệu Đường trừng mắt nhìn, không hiểu người này làm thế nào có thể thay đổi chóng mặt như vậy, thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể nhẹ bẫng, đợi cho đến lúc hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì trước mắt cảnh vật đã thay đổi, đã vào trong Trùng Dương cung!

Chu Bá Thông mang theo Thiệu Đường trèo tường vào Trùng Dương cung, bên trong thực sự có tiếng binh khí va chạm vang lên. Thiệu Đường không khỏi thầm giật mình, nói vậy bọn người kia đã đánh tới đây! Bèn vội vàng chạy tới.

“Này này!” Chu Bá Thông vội vàng đuổi theo, kêu lên: “Chờ ta với!”

Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ không phải là chuyện Thiệu Đường hay làm, nhưng giờ hắn cũng không quản được nhiều chuyện như thế, coi như không nghe được tiếng gọi của Chu Bá Thông, đi qua một cánh cổng, định bước vào trong sân, bỗng nhiên thấy một đám người tụ tập phía xa, ở giữa là một cái bóng trắng nhanh nhẹn lên xuống, đúng là Tiểu Long Nữ!

Tiểu Long Nữ lúc này đang cùng một người so chiêu. Thiệu Đường đang định chạy tới, lại bị một người kéo lại, Chu Bá Thông túm lấy hắn, khẩn trương nói: “Này này, đừng qua đó, ta không thể qua đó đâu!”

Thiệu Đường buồn bực, bỗng nhiên nghĩ ra, Chu Bá Thông trộm Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, cho nên dĩ nhiên sẽ không đến chỗ người ta mà chui đầu vô lưới, “Vậy ngươi giờ hẵng cứ đi chỗ khác chơi đi.”

Thiệu Đường kéo tay hắn ra, nhìn xung quanh đánh giá, cố tìm tung tích của Dương Quá, đáng tiếc… Bóng người kia cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

“Nhưng mà, nhưng mà…” Chu Bá Thông vừa giữ không chặt, Thiệu Đường đã chạy mất, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo, phẫn nộ xoay người, nhảy lên đầu tường mất tích.

Thiệu Đường không đi thẳng vào, đã sớm thấy người đánh với Tiểu Long Nữ kia là Kim Luân pháp vương, còn chưa kịp lo lắng thì đã thấy thêm mấy người nhảy vào vòng chiến, nhất thời ngân quang nổi lên, thanh âm đao kiếm va chạm liên tiếp không ngừng, loạn thành một đoàn. Thân ảnh mấy người kia cực nhanh, đến mức khiến người ta hoa mắt, căn bản không thể phân biệt địch ta.

Mà cách đó không xa, một cái cửa động vốn bị đá lớn lấp kín giữa thanh âm đao kiếm leng keng chợt ầm một tiếng, tảng đá lớn bị đẩy bay ra, không khác gì thanh âm của thuốc nổ.

“Sư phụ!” Doãn Chí Bình canh giữ trước cửa động thấy tảng đá lớn vỡ nát, Toàn Chân ngũ tử bình yên vô sự tiêu sái bước ra, lập tức cao hứng chào đón. Thiệu Đường không khỏi có chút đau đầu. Tình huống lúc này xem chừng giống nguyên tác như đúc, về sau… Về sau chẳng lẽ cũng sẽ hỗn loạn y như trong sách viết?! Vô lực nhìn Toàn Chân ngũ tử đi tới, nghĩ đến năm người càng gỡ càng rối, không phân biệt được địch ta mà giao chiến với Tiểu Long Nữ… Năm người này đáng lẽ cứ thành thành thật thật đứng trong động thì tốt rồi…
Ngay sau đó, Tiểu Long Nữ không biết vì sao nét mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, song kiếm trên tay phối hợp chậm đi vài phần, uy lực lập tức yếu đi, để Kim Luân pháp vương tìm được khe hở, rơi vào thế bị động.

“Long cô nương!” Thiệu Đường tất nhiên là biết, lúc này Tiểu Long Nữ lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, thời điểm liên quan đến sinh tử, nàng lại còn bận nghĩ đi đâu?!

Tiểu Long Nữ bị tiếng gọi cả kinh của Thiệu Đường làm cho tỉnh táo vài phần, kiếm trên tay trái vội vàng che chắn, kiếm trên tay phải xuất liền ba chiêu, làm cho bốn người đối diện đều phải thối lui ba bước. Thoáng chốc đã lấy lại được chút ít ưu thế.

Thiệu Đường thấy vậy vừa muốn thở ra, lại thấy một cái kim luân xé gió bay tới, ‘đinh’ một tiếng đánh vào trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, trường kiếm trong tay lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Hiện tại hắn đã muốn mắng chửi người, Thiệu Đường chỉ nhìn thấy phía bên kia Tiểu Long Nữ mất một kiếm, Doãn Chí Bình cách đó không xa lập tức cuống lên, nhảy một bước liền vọt lại đem bội kiếm của chính mình nhét vào tay Tiểu Long Nữ, còn dùng chính thân mình giúp Tiểu Long Nữ ngăn lại một kích của Kim Luân pháp vương.

Giống y như cảnh tượng đã từng xem, Thiệu Đường đương nhiên là biết, chuyện này xảy ra như trong sách… Hắn còn nhớ rõ, sau đó, Doãn Chí Bình bị Tiểu Long Nữ ngộ sát.

“A!” Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy cánh tay bỗng tê rần, trường kiếm không cầm chắc, quơ quơ mấy cái liền rơi trên mặt đất, không đợi nàng phản ứng trước chuyện vừa xảy ra, Doãn Chí Bình phía trước đã kêu lên một tiếng đau đớn, bị binh khí của Kim Luân pháp vương đánh trúng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đập lên vai nàng.

Thiệu Đường thở ra một hơi, là hắn vừa bước lên đánh rớt kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, nếu không làm thế, Doãn Chí Bình đã sớm bị một kiếm kia của Tiểu Long Nữ xuyên qua!

Doãn Chí Bình ngực bị kim luân làm trọng thương, té ngã về phía sau cũng không đứng lên nổi nữa, Tiểu Long Nữ cũng ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn Doãn Chí Bình, thần sắc có chút bất lực.

Người phái Toàn Chân bên cạnh nhìn Doãn Chí Bình bị trọng thương ngã trên mặt đất liền ồn ào hắn lên.

Ngay tại lúc mọi người gào thét, Thiệu Đường bỗng nghe ‘sưu’ một tiếng, cổ tay phải đau nhói, lạnh lẽo như bị cái gì cuốn lấy. Kêu lên một tiếng, nhìn xuống cổ tay, đúng là bị một sợi roi màu vàng cuốn chặt.

“… A!” Thiệu Đường cảm nhận roi cuốn trên cổ tay bỗng lắc mạnh, khiến hắn một phen lảo đảo. Mà người cầm roi vàng phát sáng rực rỡ kia, đúng là người ở bên cạnh Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây.

Doãn Khắc Tây đánh lén thành công, đắc ý cười rộ lên, nói: “Ngươi tên tiểu tử này, đến đây quấy rối, xem ta giáo huấn ngươi đây!...”

Doãn Khắc Tây nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe ‘keng’ một tiếng, cây roi vàng óng ánh đã bị chặt làm đôi.

Chuyện đột nhiên phát sinh, Doãn Khắc Tây không phản ứng kịp, mọi người cũng sửng sốt.

“Thiệu Đường, ngươi không sao chứ?”


Thiệu Đường cũng ngẩn ra, cổ tay vốn bị trói chặt đột nhiên được thả lỏng, không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, bên  tai đã nghe một thanh âm khiến hắn ngỡ ngàng…

Chương tám mươi sáu: Không thể chống lại

Thiệu Đường ngồi một mình trong phòng tới tận hừng đông, đôi mắt cố mở to đến mức có chút đau nhức, máy móc chớp chớp, tựa hồ lúc con ngươi chuyển động còn có thể nghe được thanh âm khô khan khe khẽ. Nhẫn bạch kim nằm trong lòng bàn tay, bị siết đến mức tạo ra một vết sâu hình vòng tròn, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau.

Ngày hôm sau, Hoàng Dung vẫn như cũ hỏi han Võ Tam Thông những chuyện kỳ quái vạn phần. Ngày hôm sau, Tiểu Long Nữ chưa quay lại, ngay cả Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình cũng không thấy bóng dáng. Ngày hôm sau, Dương Quá vẫn không xuất hiện…

Hoàng Dung phái rất nhiều đệ tử Cái Bang đi hỏi thăm về Dương Quá, nhưng lại không có một chút kết quả nào.

Đến lúc mặt trời xuống núi, Lục Vô Song rốt cuộc không ngồi yên được nữa, bắt đầu cãi lộn, quở trách Võ Tam Thông vì sao lại để Dương Quá một mình lưu lại. Võ Tam Thông tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói lại gì, đại Võ tiểu Võ cũng không buồn nói nữa, ngược lại là Quách Phù Quách đại tiểu thư thấy chuyện bất bình liền cùng Lục Vô Song làm ầm lên.

Hai người giọng nói vốn đã đủ bén nhọn, giờ lại khắc khẩu làm người ta chỉ càng thêm phiền lòng. Thiệu Đường vẫn không hé răng, hơi cúi đầu ngồi bên cạnh, lông mày theo bản năng vẫn luôn nhíu chặt. Ngẫm lại tối hôm qua, dường như bản thân rất xúc động, cho đến giờ tâm tình mới bình tĩnh lại một chút. Dương Quá giờ có thể ở nơi nào? Nếu thực sự là bị bắt hoặc đã chết, đã lâu như vậy, quân Mông Cổ không thể nào không có động tĩnh gì, đáng lẽ hẳn đã sớm phái người tới thị uy.

Như thế… Dương Quá rốt cục là đi tới nơi nào? Thiệu Đường nghĩ không ra, ảo não khép hờ hai mắt ráng sức nhớ lại nguyên tác Thần Điêu hiệp lữ. Tập văn kia vốn là mình hồi trung học không có việc gì làm nên bỏ ra xem, may mà trí nhớ tốt hơn người thường một chút, bằng không hẳn đã quên đến bốn năm phần. Cho dù hiện tại cố sức hồi tưởng, một số chi tiết cũng đã sớm phai nhạt. Còn chưa nói tới, tình hình hiện tại cũng đã lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác đủ xa…

“A? Thiệu huynh! Ngươi định đi đâu?” Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường bỗng nhiên đứng dậy muốn ra ngoài, không khỏi mở miệng hỏi, lập tức vội vã đứng dậy đi theo.

“Ta đi Chung Nam sơn!...” Thiệu Đường không ngừng bước, lại càng không quay đầu, còn nói thêm một câu, “Đi tìm Dương Quá!”

“A?!...” Gia Luật Tề khóe miệng run rẩy một chút, gấp quạt giấy lại đập đập vào đầu vai đối phương, nói: “Ta đây đề nghị ngươi nên đến chỗ con đại điêu đang ngốc trên đỉnh núi kia mà chờ.”

Thiệu Đường trợn trắng hai mắt: “Ta đây cũng muốn biết là đỉnh núi nơi nào đi? Trong sách vốn không có bản đồ.”

“… Điều này cũng đúng.” Gia  Luật Tề không phản bác được, nghĩ một lát mới nói: “Nhưng là, Dương Quá nếu đột nhiên quay về thì làm sao đây? Y về không thấy người thì phải làm thế nào?”

“Ta ở trên đỉnh Chung Nam chờ hắn, Dương Quá nếu trở lại, ngươi bảo y đến đó tìm ta.”

Gia Luật Tề bĩu môi nói: “Ta thì thấy Dương Quá hẳn là sẽ tâm tâm niệm niệm trở lại nơi này. Ngươi vẫn nên thành thành thật thật ở lại đây thì hơn.”

Thiệu Đường không để ý tới hắn, rảo bước đến chuồng ngựa, nói: “Thế cũng tốt! Làm y tìm không thấy ta luôn đi! Y dám làm ta sốt ruột, ta đây cũng sẽ chơi trò mất tích!” Nói xong tay liền dắt bừa ra một con ngựa, giữ chặt dây cương, xoay 
người một cái liền an an ổn ổn ngồi trên lưng ngựa.

“Từ từ đã!” Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường thực sự muốn ra roi thúc ngựa, vội vàng nắm giữ dây cương, đem hà bao bên hông đưa cho hắn, nói: “Hấp ta hấp tấp, phải đi thật cũng nên mang theo bạc chứ? Dương Quá nếu thật sự theo đại điêu học võ công, vậy thì hẳn cũng không có việc gì, ngươi thì ngược lại muốn chết đói luôn trên đường sao?”

“… Cảm tạ.” Thiệu Đường nhận hà bao, bỗng nhiên lại như nghĩ tới cái gì, động tác cũng ngừng lại: “Còn đoạn trường thảo…”

Gia Luật Tề hiểu ý, lúc này cách ngày độc phát của Dương  Quá cũng không còn mấy ngày, gật đầu cười nói: “Biết rồi. Trước ta sẽ đưa Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc tìm đoạn trường thảo. Nếu thuận lợi lấy được, liền cho người đưa đến Chung Nam sơn cho ngươi. Yên tâm, đều ổn cả.”

Thiệu Đường lại nói lời cảm ơn, rồi không nhiều lời nữa, cương ngựa rung lên, con ngựa hí lên một tiếng liền phóng như chớp ra khỏi thôn trang, thoáng cái đã mất bóng.

Gia Luật Tề lại mở quạt ra, vừa khẽ phe phẩy vừa hướng về phòng. Có một số việc quả nhiên là không thể tránh được? Vòng vèo một hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn tới…

Ngày hôm sau, thành Tương Dương cũng ổn định lại một chút, quân Mông Cổ bị thiêu cháy sạch lương thảo, không kịp bổ sung, phải tạm thời lui về. Gia Luật Tề cáo từ Quách Tĩnh, cùng Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc. Vốn dĩ Quách Tĩnh cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Hoàng Dung khuyên ở lại. Người Mông Cổ tuy rằng đã lui binh, nhưng thành Tương Dương không thể đột nhiên không người bảo hộ. Cuối cùng Quách Tĩnh vẫn phải lấy đại cục làm trọng, tiếp tục lưu lại Tương Dương. Mà Hoàng Dung có thai không thể đi xa, nên cũng không theo đi.

Gia Luật Tề cũng để tam muội của mình Gia Luật Yến lưu lại Tương Dương, vạn nhất Dương Quá quay về, cũng sẽ có người nói cho y Thiệu Đường đã đi nơi nào.
Đến lúc mọi việc đều thu xếp ổn thỏa cũng đã là bảy tám ngày sau, mà trong suốt bảy tám ngày này Dương Quá vẫn không hề trở lại Tương Dương. Lúc này, Dương Quá vẫn còn đang hôn mê trong một sơn động…

Ngày ấy, Dương Quá phụ trách đánh lén lương thảo của quân Mông Cổ ở phía tây, theo kế hoạch là có năm người cùng thực hiện nhiệm vụ này. Lúc Hoàng Dung vừa nói việc này với Dương Quá, rằng y sẽ phải cùng Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình một đội, không khỏi không được tình nguyện cho lắm. Năm đó ở Trùng Dương cung trên Chung Nam sơn kia, hồi ức này khiến người ta thực sự là thế nào cũng không cao hứng nổi, rồi thời điểm gặp lại Triệu Chí Kính lại càng không thoải mái, nếu có thể, y thà rằng không bao giờ gặp lại người phái Toàn Chân. Nhưng nghĩ kỹ rồi vẫn nhận lời, dù sao mình không phải tiểu hài tử, cũng nên lấy đại sự làm trọng. Nếu Quách bá mẫu đã an bài như thế, hẳn là có đạo lý trong đó, nên đành kiên trì chấp nhận.

Ai ngờ được đêm đó, y cùng Võ Tam Thông đợi ở nơi tập hợp cả buổi lại không hề thấy được bóng dáng của Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình. Dương Quá không khỏi cảm thấy kỳ quái, đến cả cô cô y cũng không thấy đâu cả. Thời gian không đợi người, mắt thấy giờ hành động đã điểm, nếu những người khác vẫn dựa theo kế hoạch phóng hỏa, bên này lại không theo giao ước mà hành động, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự? Quách bá mẫu đã trăm dặn vàn dặn, nhiệm vụ phía Tây cực kỳ trọng yếu, dù thế nào cũng không được thất thủ!

Dương Quá lại đợi thêm chút nữa, vẫn không thấy được ba người kia, liền cùng Võ Tam Thông hai người đi vào doanh trại Mông Cổ. Hai người võ công đều là nhất lưu cao thủ, lẻn vào, phóng hỏa đều coi như thuận lợi, nhưng đến lúc lửa cháy rồi lại đánh động khiến gần trăm quân binh Mông Cổ kéo tới. Dương Quá cùng Võ Tam Thông có lợi hại, cũng không đánh nổi từng đó người cùng một lúc.
Dương Quá liền bảo Võ Tam Thông chạy trước, bản thân thì kéo một đám quân Mông Cổ chạy lòng vòng. Y vốn có khinh công độc nhất vô nhị, bỏ rơi quân lính Mông Cổ hẳn là chẳng có gì khó, thế nhưng đánh bậy đánh bạ thế nào lại đụng phải Kim Luân pháp vương! Dương Quá võ công lợi hại đến đâu cũng chưa phải đối thủ của Kim Luân pháp vương, còn chưa kể đối phương cũng không phải chỉ có mình hắn, phía sau đuôi còn kéo theo rất nhiều cao thủ. Lần trước y cùng Quách bá bá và Gia Luật Tề đến doanh trại Mông Cổ dự tiệc đã biết được đám người này lợi hại cỡ nào. Lúc ấy ba người còn thiếu chút nữa không thể toàn thây mà trở ra, huống hồ hiện tại chỉ có một mình Dương Quá!

Bất quá, Dương Quá cuối cùng vẫn trốn được đi, chỉ là vừa kịp thoát hiểm trong gang tấc, toàn thân đầy máu, bị trọng thương. Y một mình chạy khỏi đại doanh Mông Cổ, tiếc là bị mất phương hướng, đến lúc tảng sáng thì không gắng gượng được nữa, ngã xuống giữa một vùng đồi núi hoang vu…

Đến lúc tỉnh lại, Dương Quá nghĩ ngay đến việc trở về Tương Dương, dù sao trong lòng vẫn đang lo lắng về Thiệu Đường, lúc trước không nói gì với Thiệu Đường đã bỏ đi, lại không cùng mọi người trở về, một chút tin tức cũng không có, Thiệu Đường chắc chắn là lo lắng gần chết. Y không thể nào dự đoán được, lần này tỉnh lại, muốn về tìm Thiệu Đường đã là chuyện không thể.

Lúc tỉnh lại Dương Quá cũng không còn ở vùng hoang vu kia nữa, mà là trong một căn phòng nhỏ. Cả người đau đớn không thể động đậy gì, trên mình cùng cánh tay toàn vết thương, chỗ to chỗ nhỏ, có nơi lộ đến cả xương cốt, đầu cũng choáng váng, có lẽ là do mất máu quá nhiều, lại tổn hao nguyên khí.

Mà đến lúc có người bước vào nhà, Dương Quá lại càng không khỏi nhíu mày. Người kia chính là Xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu, không thể nghi ngờ!

Dương Quá bất giác cau mày, tuy nói Lý Mạc Sầu là sư bá y, nhưng quan hệ giữa cô cô và Lý Mạc Sầu từ trước tới giờ đều là đối chọi gay gắt… Y không rõ ràng lắm, vì sao Lý Mạc Sầu lại cứu y.

Nhưng Lý Mạc Sầu dĩ nhiên cũng không phải vô duyên vô cớ mà đi cứu y. Tất nhiên cũng chỉ vì muốn lấy Dương Quá uy hiếp Tiểu Long Nữ, nhằm đổi lấy bí tịch.

Lý Mạc Sầu hạ độc Dương Quá, buộc y đưa mình đi tìm TIểu Long Nữ. Dương Quá bị thương nặng, căn bản không đánh nổi Lý Mạc Sầu, thực ra là có đứng vững nổi không đã là vấn đề lớn. Hơn nữa Lý Mạc Sầu hạ độc trên người Dương Quá, cứ vài canh giờ lại phát tác một hồi, khiến y đau chết đi sống lại, vốn cái mạng Dương Quá đã chỉ còn một nửa, đến giờ cùng lắm cũng chỉ sót lại chút hơi tàn.

Dương Quá cho dù sống dở chết dở, lại tuyệt đối không nhìn tới đề nghị của Lý Mạc Sầu. Y không thể mang Lý Mạc Sầu về Tương Dương, Tương Dương vốn đang rối loạn, Quách bá bá ứng phó vốn đã không xong, Quách bá mẫu lại đang có bầu, nơi đó căn bản không có ai là đối thủ của Lý Mạc Sầu… Hơn nữa Thiệu Đường còn đang ở đó, Dương Quá lại càng không thể mạo hiểm.

Hai ba ngày sau, vết thương trên người Dương Quá không chỉ không đỡ hơn chút nào, lại càng thêm nghiêm trọng, bị sốt lại thêm độc phát, miệng vết 
thương cũng không được xử lý, rất nhiều nơi đã có dấu hiệu thối rữa.

Cũng may không quá hai ngày, Dương Quá đã dùng kế cắt đuôi Lý Mạc Sầu, vốn định đi nhanh về Tương Dương, y nhớ Thiệu Đường, bản thân vô thanh vô tức mà bỏ đi lâu như vậy… Còn có độc Tình hoa trong người y cũng sắp đến ngày phát tác, không biết liệu có phải chết thật hay không. Dương Quá lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, nếu không kịp quay về, liệu có phải đến gặp lại người kia một lần cũng không được…

Nhưng hiện tại nơi y ở dù không phải là vùng hoang vu dã lĩnh, nhưng căn bản một bóng người cũng không có. Ngay cả nơi này gọi là gì y cũng không biết, lại càng không nói đến việc làm thế nào để trở lại Tương Dương. Mà cho dù y có biết đường về Tương Dương đi chăng nữa, với tình trạng thân thể hiện tại của y, căn bản là không thể!

Dương Quá bất chấp tất cả mà chống chọi, đi được nửa ngày, cuối cùng vẫn là trước mắt tối sầm, không biết trời trăng gì nữa mà ngất đi.

Đến lúc tỉnh táo trở lại, không biết đã qua bao nhiêu ngày. Sự thực là do đau đớn thấu óc mà tỉnh lại, Dương Quá cảm nhận được hơi thở yếu ớt của bản thân, thật không ngờ y vẫn còn sống!

Y nằm trong một sơn động, bốn phía tối om, chỉ có từ phía lối ra có thể nhìn thấy một vệt sáng, hoàn toàn tương phản với bóng tối trong động. Mà ánh sáng kia giữa phông nền tối tăm trong động lại càng rực rỡ, trắng xóa tựa như một mảnh giấy Tuyên Thành, ngoại trừ màu trắng đó thì không thấy được gì nữa, càng không nhìn ra phong cảnh bên ngoài…

Hết thảy mọi việc có lẽ đều có một phần nào đó không thể chống lại, thật sự dù có lòng vòng thế nào, lệch khỏi quỹ đạo ra sao cuối cùng vẫn quay trở về đúng như kế hoạch. Dương Quá có lẽ cũng không thể ngờ tới, kẻ cứu y cuối cùng lại là một con đại điêu không biết bay!

Dương Quá lần đầu tiên nhìn thấy chim điêu còn tưởng mình nằm mơ, mấy ngày sau mới dần chấp nhận sự thực, nhưng cuối cùng đối với vị điêu huynh khổng lồ này vẫn thấy đau đầu không thôi.

Theo lý thì Dương Quá vẫn phải cảm tạ đại điêu này, dù sao nó vẫn tốt hơn Lý Mạc Sầu nhiều, giúp y tìm thức ăn lại giúp y chữa thương. Dương Quá vốn nửa chết nửa sống giờ đã khôi phục lại rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đại điêu đều cho y ăn thứ kỳ quái gì đó, nội lực không hiểu sao nhờ thế mà càng ngày càng cao.
Mặc kệ thế nào, điều khiến Dương Quá lo lắng nhất vẫn là Thiệu Đường. Mỗi ngày đều tự hỏi hắn ra sao rồi… Hơn mười ngày như vậy, bản thân gặp được kỳ tích mà không chết, theo lý thuyết y vốn đã phải bị độc Tình hoa phát tác mà chết, nhưng cho đến giờ mỗi khi nhớ đến Thiệu Đường vẫn là đau đớn như mất nửa cái mạng, khổ không nói nổi. Đôi khi độc Tình hoa lại còn rủ thêm độc dược Lý Mạc Sầu hạ mà cùng nhau phát tác, làm Dương Quá không có cách nào khác chỉ mong mình sớm đau đến ngất xỉu đi, ít nhất như thế còn dễ chịu hơn một chút.

Dương Quá tính chờ thương thế đỡ một chút sẽ đi Tương Dương tìm Thiệu Đường, ai ngờ được đến lúc đỡ rồi, đại điêu vốn giúp đỡ y giờ lại ngăn không cho y đi. Đáng thương nhất là… Dương Quá bi ai phát hiện, y như vậy mà đánh không lại một con chim điêu trụi lông! Đối phương có sức khỏe kinh người, động tác lại cực kỳ mau lẹ, mỗi khi xuất thủ đều chụp một chiêu là khiến y ngất xỉu.
Thiệu Đường không biết đường tới Chung Nam Sơn, hắn cho đến giờ chưa từng đi qua nơi đó. Hồi tưởng lại thì lần đầu tiên hắn gặp Dương Quá cũng không phải là ở Chung Nam sơn. Dọc theo đường đi, hỏi thăm vô số lần, cũng đi nhầm luôn vô số lần. Hắn vốn là đại thiếu gia, ra  ngoài cũng toàn là đối đãi đặc biệt, kẻ đưa người rước, hoàn toàn không biết cái gì gọi là “phương hướng”. Những người được hỏi đều nói cho hắn, gì mà đi về hướng nam từng này từng này dặm, rồi sau đó… sau đó…

Thiệu Đương ngơ ngơ ngác ngác đi tìm hướng ‘Nam’, cưỡi ngựa đi không biết bao lâu, cuối cùng vẫn đến được Chung Nam sơn.

Hắn nhớ rõ đoạn này trong nguyên tác, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ lúc chưa xuống núi đã dựng trên núi Chung Nam một căn nhà nhỏ, bọn họ về sau không ở lại trong cổ mộ mà sống trong căn nhà nhỏ này. Thế là hắn ở trên núi tìm vài vòng, quả nhiên thấy một gian nhà nhỏ, có chút đơn sơ, nhưng cuối cùng cũng đã có chỗ đặt chân.

Trong phòng có giường có bàn có ghế, không thiếu gì nhưng cũng chẳng thừa ra thứ gì. Bởi vì đã lâu không có người ở, nơi nơi đều đóng một tầng bụi dày.


Thu dọn sơ qua, Thiệu Đường ở đó liền hơn mười ngày, không đợi được tin tức gì từ Tương Dương, lại càng không thấy tăm hơi Dương Quá. Mà ngày phát độc Tình hoa trong người Dương Quá đã sớm qua, không biết Thiên Trúc thần tăng liệu đã tìm được Đoạn Trường thảo, không biết Dương Quá liệu…

Được tạo bởi Blogger.