[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi lăm

/
0 Comments
Chương tám mươi lăm: Mất tích

Dương Quá một khi đã quyết, khó lòng nào để người khác làm thay đổi ý định, Thiệu Đường cũng không có cách nào, dù trong lòng lo lắng Dương Quá vẫn đang trúng độc Tình hoa, nhưng cũng chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh, không làm được gì ngược lại chỉ có thể lo lắng suông.

Mà Dương Quá mấy ngày này lại cực kỳ bận rộn, chuyện chăm sóc Thiệu Đường dĩ nhiên không để cho người khác động tay dù chỉ một chút, cái gì cũng phải tự tay mình làm, chỉ cần liên quan đến Thiệu Đường liền không cần người khác hỗ trợ một chút nào. Từ ngày Dương Quá công khai với Quách Tĩnh Hoàng Dung chuyện giữa mình cùng Thiệu Đường, mọi người trong lòng cũng đã biết rõ ràng, cho dù phản đối, nhưng cũng không biết phải phản đối như thế nào mới được, giờ lại nhìn thấy Dương Quá vì Thiệu Đường thu xếp đủ mọi việc, hiểu được tình cảm giữa hai người, cũng không quá gượng ép chuyện giúp đỡ.

Ngoài chuyện chiếu cố Thiệu Đường, Dương Quá mỗi khi rảnh rỗi lại bị Quách Tĩnh gọi đi nghiên cứu chuyện lần sau đánh lén đại doanh Mông Cổ. Hai ngày trước Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đi đốt doanh trại quân Mông Cổ, tuy rằng không đụng tới lương thảo, nhưng nhờ hướng gió cùng cây cối, cũng làm cả đại doanh Mông Cổ rộng lớn cháy đến vô cùng thê thảm. Quả nhiên, đúng như Thiệu Đường dự đoán, người Mông Cổ để chuẩn bị cho quân doanh mới dựng sau này, đã phạt sạch sẽ toàn bộ cây cối xung quanh doanh trại. Từ lầu gác của thành Tương Dương nhìn ra, vốn dĩ rừng cây dày đặc nay bị chặt không còn một gốc, những khi không có sương mù, toàn bộ quân doanh Mông Cổ đều có thể thu vào trong tầm mắt.

Mọi người thấy kế sách bước đầu hoàn thành thuận lợi, đều vô cùng cao hứng. Mà từ nhiều ngày nay, võ lâm nhân sĩ đã lục tục kéo tới Tương Dương, ở đầy các khách phòng trong phủ đệ Quách Tĩnh. Đó đúng là do Quách Tĩnh vì việc chống lại quân Mông Cổ mà viết thư mời người tới.

Anh hùng các nơi đến đây liền cả ngày tụ họp lại trong thư phòng Quách Tĩnh, bàn chuyện khi nào sẽ lại tới quân doanh Mông Cổ phóng hỏa.

Hoàng Dung mang theo vài người lại lên thành lâu Tương Dương một chuyến, chiếu theo hình dạng quân doanh Mông Cổ mà vẽ một tấm bản đồ. Tất cả những chỗ trong doanh trại có chim sẻ tụ tập đều được đánh dấu chu sa đỏ rực. Bản đồ ấy rồi lại được đem sao ra thành nhiều tấm nữa.

Sau vài ngày chuẩn bị, mọi sự đều đã chu toàn, chỉ còn chờ ngày phóng hỏa.
Thiệu Đường nằm trên giường mấy ngày, vết thương trên ngực tuy sâu, nhưng cũng đã dần đóng vảy, dù đôi lúc còn đau đớn nhưng cũng đã ổn hơn phân nửa. Dương Quá lại không chịu cho hắn bước đi nửa bước, cả ngày chỉ được nằm yên trên giường cho y cẩn thận chiếu cố, ngay cả ăn cơm uống nước cũng phải tự tay Dương Quá uy mới được.

Trưa hôm đó, Dương Quá uy thức ăn cho Thiệu Đường xong, liền bảo hắn ngủ trưa một chút, rồi bước ra ngoài. Thiệu Đường thực sự là ngủ không được, cả ngày chỉ có ngủ, buối tối không mất ngủ đã là chuyện lạ. Nhìn đỉnh màn giường, yên lặng tính ngày độc phát của Dương Quá, dường như chỉ còn có vài ngày, thực sự là khiến người ta sốt ruột. Lại nghĩ đến Dương Quá gần đây càng lúc càng bận rộn, hiện tại hẳn là lại ở trong thư phòng Quách Tĩnh bàn bạc đi. Nếu vậy, lần đánh lén thứ hai chắc là cũng chỉ trong vòng hai ngày sắp tới?
Thiệu Đường nhíu mày, người Mông Cổ theo đúng dự đoán của hắn phạt hết cây cối xung quanh, nhưng canh phòng trong quân cũng nghiêm mật hơn không ít. Tuy rằng Quách Tĩnh mời không ít cao thủ tới hỗ trợ, nhưng lần thứ hai này chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều so với lần đánh lén đầu tiên… Nhớ đến lần đánh lén vài ngày trước, Thiệu Đường vẫn còn vô cùng kinh hãi…

Trong lúc Thiệu Đường vẫn còn đang xuất thần, lại nghe được tiếng gõ cửa, bèn nói “Mời vào”, cửa phòng liền nhẹ nhàng mở ra. Nâng mắt liếc người vừa bước vào mà hỏi: “Chuyện gì?”

Người tới chính xác là Gia Luật Tề, quạt giấy trong tay hơi run rẩy, che miệng mà nói: “Ta đến xem… Nghe khẩu khí, tâm tình Thiệu huynh có vẻ không được tốt lắm a.”

Thiệu Đường mí mắt cũng không thèm nâng, đương nhiên tâm tình hắn hiện giờ không tốt, chỉ có một chữ “phiền”. Hễ nghĩ tới lần đánh lén thứ hai này, phiền não trong lòng lại không ngừng dâng lên.

Gia Luật Tề thấy đối phương không thèm để ý mình, cũng không tức giận, còn cười cười đem quạt gấp lại, đập đập vào lòng bàn tay mấy cái, lại nói: “Ta là đến báo cho ngươi một tiếng, mọi người đã quyết định tối nay sẽ lại đến doanh trại Mông Cổ đánh lén…”

“Tối nay?!” Thiệu Đường cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, lại chạm đến miệng vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Gia Luật Tề quạt trên tay vẫn đập đập không ngừng, nói: “Quả nhiên, Dương huynh không có nói cho ngươi hả?”

“…” Thiệu Đường nhíu mày, nói như thế, mọi người hẳn đã sớm chuẩn bị kế hoạch xong xuôi hết?

Gia Luật Tề hiểu ý, nói: “Hai ngày trước đã bàn bạc kỹ lưỡng. Chắc là Dương huynh cố kỵ ngươi thương thế còn chưa ổn, sợ ngươi lo lắng, cho nên không nói cho ngươi đi… Bất quá, ta cảm thấy, vẫn là nói với ngươi một tiếng thì hơn.”
Thiệu Đường cảm ơn Gia Luật Tề một tiếng, đối phương liền cáo từ đi ra ngoài. Vài lời ngắn ngủi, tâm tình lai càng thêm loạn. Trong lòng không thể không có điểm sinh khí tức giận, Dương Quá không thèm nói cho hắn, hai ngày trước đã bàn xong kế hoạch, vì sao lại không nói cho hắn? Rồi lại nghĩ tới y cũng là vì nghĩ cho mình, mấy ngày nay quên ăn quên ngủ mà chiếu cố mình, chỉ lo mình chịu một chút xíu nào thương tổn. Tức giận cũng biến thành ba phần ngọt ngào, bảy phần bất đắc dĩ…

Quả nhiên, Dương Quá quá trưa cũng không trở về, chờ tới khi mặt trời khuất núi mới mang cơm chiều tới. Thiệu Đường nhìn bộ dáng mỉm cười của đối phương, cũng không vội nói gì. Dương Quá cũng làm như không có việc gì, bảo hắn đến tối sẽ trở về, để hắn an tâm mà ngủ.

Thiệu Đường bất đắc dĩ, câu được câu không mà trả lời, giả bộ như cái gì cũng không biết. Cũng như Dương Quá không muốn làm hắn lo lắng, Thiệu Đường cũng không muốn để Dương Quá lo lắng. Cứ để y nghĩ mình không biết chút gì, như vậy đối phương lại có thể được thoải mái một chút.

…………..

Sắc trời đã khuya, buổi đêm cực kỳ tĩnh lặng, ngay cả âm thanh gió thổi trên lá cây cũng không có. Ngoài phòng tối như mực, không hề đốt một ngọn đèn, phủ đệ lớn như vậy có lẽ chỉ có một mình hắn đi? Thiệu Đường nghĩ, liệu có phải mọi người sẽ đều đi cả đến thành lâu? Hiện tại Dương Quá cùng bọn họ phải chăng đã đến lúc chuẩn bị xuất phát rồi? Sẽ có những ai theo Dương Quá cùng đi đây?
Vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, Thiệu Đường không buồn ngủ một chút nào, trái lại càng lúc càng thêm tỉnh táo…

Thiệu Đường tự thấy thời gian qua thật lâu, lâu đến nỗi trời đáng lẽ đã phải 
hửng sáng, nhưng trước sau lại vẫn tối đen như mực, càng khiến nhịp tim người ta phải hỗn loạn. Chẳng còn kiên nhẫn được nữa, bèn xoay người ngồi dậy bên giường.

Ngây ngốc ngồi trong chốc lát, bỗng nghe được tiếng nói chuyện ồn ào, Thiệu Đường không khỏi chấn động toàn thân, vội vàng khoác thêm ngoại sam, bước ra khỏi phòng…

“Chàng ngốc đâu?! Y thế nào rồi?! Ngươi không phải đi cùng với y sao? Tại sao lại nói không biết?!”

Thiệu Đường vừa mới ra khỏi cửa phòng, câu đầu tiên nghe được lại là như thế, không khỏi sững bước, nương theo ánh sáng đèn lồng, người vừa nói dĩ nhiên không phải ai khác ngoài Lục Vô Song. Mà người đang bị Lục Vô Song hét vào mặt lại chính là Võ Tam Thông.

Võ Tam Thông gãi gãi đầu, nói mãi không lên lời. Bên cạnh đại Võ tiểu Võ lại không thể để yên, sao có thể để cha mình bị một tiểu nha đầu la mắng.

Võ Tam Thông dường như cảm thấy bản thân cần chịu trách nhiệm, ngăn cản hai con, nói: “Ta cũng không biết Dương huynh đệ đi nơi nào…”

Lục Vô Song đỏ ngầu hai mắt, vừa nghe hắn vẫn còn nói không biết, lại sinh khí, quát: “Ngươi làm sao lại không biết, sao lại không biết?! Lúc đi không phải là chàng ngốc và ngươi cùng nhau, các ngươi không phải cùng đi đốt lương thảo ở phía tây sao?!”

Hoàng Dung giữ chặt Lục Vô Song an ủi: “Đừng gấp, để Võ sư huynh từ từ nói.”
Võ Tam Thông nói: “Lúc đầu chúng ta vốn đi cùng, có điều tới lúc châm lửa xong, quân lính Mông Cổ dồn tới đặc biệt nhiều, chúng ta lại quá ít người, Dương huynh mới bảo ta đi trước.”

“Ngươi!...” Lục Vô Song lại tức giận, hắn để Dương Quá lại, bản thân thì chạy trước?!

Quách Tĩnh vừa nghe cũng sốt ruột: “Vậy, vậy Quá nhi…”

“Tĩnh ca ca, ngươi đừng vội.” Hoàng Dung an ủi nói: “Có lẽ do quân Mông Cổ ở phía Tây đặc biệt nhiều, cho nên Quá nhi mới tốn nhiều thời gian, về muộn một chút.”

Võ Tam Thông nghe Hoàng Dung nói xong liền lập tức tiếp lời: “Cái này cũng phải trách người a, Hoàng bang chủ! Người nói xem, phía Tây quân Mông Cổ nhiều như vậy, tại sao lại để ta cùng Dương huynh đệ, chỉ có hai người đi a? Những nơi khác không phải đều là năm sáu người sao?”

“Hai người?!” Hoàng Dung nghe vậy không khỏi nhíu mày, nói: “Đâu phải có mỗi hai người đâu? Chỉ có ngươi cùng Quá nhi là thế nào? Còn Long cô nương đâu? Còn có…”

Võ Tam Thông không đợi Hoàng Dung nói xong, lớn tiếng nói: “Lại còn không phải chỉ hai người chúng ta! Còn có ai đâu? Chỉ có hai người chúng ta đi! Lúc đó ta còn buồn bực nữa. Người nói xem, đến mấy trăm quân Mông Cổ, chúng ta hai người làm sao mà đánh lại đây!”
Hoàng Dung lúc này có chút choáng váng, tại sao lại chỉ còn có hai người, địa điểm phóng hỏa quan trọng có ba chỗ, phía tây là nơi lớn nhất, nên mới để Dương Quá đi. Nàng rõ ràng đã nói để Dương Quá, Tiểu Long Nữ, Võ Tam Thông cùng Toàn Chân giáo Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình năm người cùng đi, cả năm người võ công đều xem như nhất lưu cao thủ, theo lý mà nói không thể nào thất thủ được… Nhưng là…

Hoàng Dung không thể nào đoán được Võ Tam Thông sẽ nói ra chuyện như thế, chỉ có hai người đi, vậy còn những người khác đâu?! Tin tức này thật là sét giữa trời quang, khiến Hoàng Dung cũng phải choáng váng. Xoay người tìm bốn phía, quả thực Tiểu Long Nữ, Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình không có mặt…

Lục Vô Song sớm đã bật khóc, bên cạnh Trình Anh cũng đã hồng hai mắt, nói: “Cái kia, chiếc nhẫn kia làm thế nào lại nhặt được, đây là vật của Dương đại ca.” Nói xong nhanh tay đoạt lấy chiếc nhẫn, nhẫn bạch kim dưới ánh nến phát ra ánh sáng nhu hòa…

“Vật kia…”

Võ Tam Thông còn chưa kịp nói, bỗng nhiên nghe được một thanh âm run rẩy, từ đám người phía ngoài truyền tới. Tất cả mọi người vốn không chú ý, đến lúc này mới đều quay đầu lại nhìn.

Thiệu Đường hai tay siết chặt, nhịp tim như cũng dừng lại, bọn họ nói không thấy Dương Quá? Đã đi nơi nào? Chiếc nhẫn trên tay Trình Anh, không phải chính là tín vật mình đưa Dương Quá sao? Không phải là Dương Quá luôn mang trên tay trái sao? Như thế nào lại…

“Thiệu Đường? Ngươi sao lại ra đây?” Hoàng Dung vừa thấy thế lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười hỏi: “Chúng ta làm ồn đến ngươi sao? Vậy để bọn ta đi nơi khác nói chuyện đi…”

“Dương Quá đâu?” Thiệu Đường không đợi Hoàng Dung nói xong, ngắt lời, ánh mắt lướt qua đám người… Không có… Không tìm thấy bóng dáng người kia!...
Không ai lên tiếng, Thiệu Đường cảm thấy đáy mắt bỗng nhiên chua xót, đi qua, nâng tay lấy lại chiếc nhẫn trên tay Trình Anh, trên tay trái hắn vẫn đang mang một chiếc nhẫn tương tự…

“Ôi chao?!” Võ Tam Thông nhìn chiếc nhẫn trên tay Thiệu Đường cũng cái nhẫn kia giống nhau như đúc, không khỏi nói: “Đây là nhẫn của ngươi sao? Lúc ta nhặt được còn tưởng là của Dương huynh đệ!...” (-.-|||)

Hoàng Dung vừa nghe Võ Tam Thông lại bắt đầu vô tâm vô phế mà nói lung tung, vội giả bộ ho khan hai tiếng ngăn lại lời hắn nói.

Chiếc nhẫn trên tay lạnh như băng, không có một chút độ ấm, khiến tâm Thiệu Đường dường như cũng lạnh theo. Nhẫn màu bạch kim, ngón tay có thể cảm nhận mặt trong bóng láng cùng mặt ngoài có vệt lõm vào, dưới ánh nến mỏng manh có thể nhìn thấy một chữ “Đường” khắc thật ngay ngắn, còn chiếc nhẫn trên tay Thiệu Đường lại khắc một chữ “Quá”. Thiệu Đường còn nhớ rõ, đây là do Dương Quá không lâu về trước đã khắc nên, không biết được hắn dùng cái gì mà khắc, nhưng từng nét từng nét đều cực kỳ tinh tế, con chữ ngay ngắn đoan chính, từng nét chấm nét phẩy không có một tia do dự, tràn đầy tâm ý của người kia…

“Thiệu Đường.” Hoàng Dung thấy thế không khỏi nói, “Quá nhi chỉ là tạm thời chưa kịp trở về, Võ sư huynh cũng đã nói, quân Mông Cổ rất đông, Quá nhi hẳn là chỉ phải phí thêm ít sức lực, Quá nhi thông minh như vậy, võ công lại tốt, nếu muốn thoát thân không phải là việc khó.”

“Thiệu huynh yên tâm đi.” Người nói là Gia Luật Tề, “Dương huynh túc trí đa mưu, ta cũng tin là Dương huynh không có việc gì… Chúng ta trước cứ chờ xem, có lẽ đến hừng đông Dương huynh sẽ trở lại.”

“… Ta biết…” Thiệu Đường hít một hơi thật sâu, ngoài miệng nói biết, nhưng biết cũng chỉ là biết vậy mà thôi, trong mắt lệ vẫn từ từ dâng lên, dùng sức mở mắt thật to không chớp, đáng tiếc một giọt lệ vẫn không chịu thua kém mà tràn xuống dưới, vừa vặn xuyên qua chiếc nhẫn cầm trên tay, cuối cùng rơi vỡ trên phiến đá, một giọt nước mắt liền vỡ… Thành hai? Thành ba? Thành mười? Hay là thành mấy trăm giọt khác? Hắn cũng không biết nữa… Một trận gió lạnh thổi qua, nước mắt thấm trên bụi đất liền bị cuốn đi, cuối cùng, không còn lại gì…
Nếu thực sự muốn còn lại gì đó, thì chính là nước mắt rơi trên đá ‘tách’ một tiếng vang lên, ngỡ như một âm thanh bình thường, lại vang vọng rõ ràng, đập lên màng nhĩ Thiệu Đường, tựa như đến mức làm hắn ù tai. Gia Luật Tề về sau còn nói thêm cái gì? Nghe không rõ lắm. Mọi người lúc sau còn bàn luận gì nữa? Không nghe rõ ràng được. Tất cả thanh âm đều biến thành tạp âm ‘ong ong’, giống như đều ở cách hắn rất xa rất xa…


Thiệu Đường nhíu nhíu mày, tay cầm nhẫn nắm chặt, vội vàng nói câu ta quay vào trong, xoay người liền trốn đi tựa như thật bình thường tiêu sái… Nếu không trốn bây giờ, thì đến ngay cả khí lực để trốn cũng không còn nữa…

Khổ thân Đường Đường a... TT_TT



You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.