[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi sáu

/
0 Comments
Chương tám mươi sáu: Không thể chống lại

Thiệu Đường ngồi một mình trong phòng tới tận hừng đông, đôi mắt cố mở to đến mức có chút đau nhức, máy móc chớp chớp, tựa hồ lúc con ngươi chuyển động còn có thể nghe được thanh âm khô khan khe khẽ. Nhẫn bạch kim nằm trong lòng bàn tay, bị siết đến mức tạo ra một vết sâu hình vòng tròn, nhưng hắn cũng không cảm thấy đau.

Ngày hôm sau, Hoàng Dung vẫn như cũ hỏi han Võ Tam Thông những chuyện kỳ quái vạn phần. Ngày hôm sau, Tiểu Long Nữ chưa quay lại, ngay cả Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình cũng không thấy bóng dáng. Ngày hôm sau, Dương Quá vẫn không xuất hiện…

Hoàng Dung phái rất nhiều đệ tử Cái Bang đi hỏi thăm về Dương Quá, nhưng lại không có một chút kết quả nào.

Đến lúc mặt trời xuống núi, Lục Vô Song rốt cuộc không ngồi yên được nữa, bắt đầu cãi lộn, quở trách Võ Tam Thông vì sao lại để Dương Quá một mình lưu lại. Võ Tam Thông tự biết mình đuối lý, cũng không dám nói lại gì, đại Võ tiểu Võ cũng không buồn nói nữa, ngược lại là Quách Phù Quách đại tiểu thư thấy chuyện bất bình liền cùng Lục Vô Song làm ầm lên.

Hai người giọng nói vốn đã đủ bén nhọn, giờ lại khắc khẩu làm người ta chỉ càng thêm phiền lòng. Thiệu Đường vẫn không hé răng, hơi cúi đầu ngồi bên cạnh, lông mày theo bản năng vẫn luôn nhíu chặt. Ngẫm lại tối hôm qua, dường như bản thân rất xúc động, cho đến giờ tâm tình mới bình tĩnh lại một chút. Dương Quá giờ có thể ở nơi nào? Nếu thực sự là bị bắt hoặc đã chết, đã lâu như vậy, quân Mông Cổ không thể nào không có động tĩnh gì, đáng lẽ hẳn đã sớm phái người tới thị uy.

Như thế… Dương Quá rốt cục là đi tới nơi nào? Thiệu Đường nghĩ không ra, ảo não khép hờ hai mắt ráng sức nhớ lại nguyên tác Thần Điêu hiệp lữ. Tập văn kia vốn là mình hồi trung học không có việc gì làm nên bỏ ra xem, may mà trí nhớ tốt hơn người thường một chút, bằng không hẳn đã quên đến bốn năm phần. Cho dù hiện tại cố sức hồi tưởng, một số chi tiết cũng đã sớm phai nhạt. Còn chưa nói tới, tình hình hiện tại cũng đã lệch khỏi quỹ đạo của nguyên tác đủ xa…

“A? Thiệu huynh! Ngươi định đi đâu?” Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường bỗng nhiên đứng dậy muốn ra ngoài, không khỏi mở miệng hỏi, lập tức vội vã đứng dậy đi theo.

“Ta đi Chung Nam sơn!...” Thiệu Đường không ngừng bước, lại càng không quay đầu, còn nói thêm một câu, “Đi tìm Dương Quá!”

“A?!...” Gia Luật Tề khóe miệng run rẩy một chút, gấp quạt giấy lại đập đập vào đầu vai đối phương, nói: “Ta đây đề nghị ngươi nên đến chỗ con đại điêu đang ngốc trên đỉnh núi kia mà chờ.”

Thiệu Đường trợn trắng hai mắt: “Ta đây cũng muốn biết là đỉnh núi nơi nào đi? Trong sách vốn không có bản đồ.”

“… Điều này cũng đúng.” Gia  Luật Tề không phản bác được, nghĩ một lát mới nói: “Nhưng là, Dương Quá nếu đột nhiên quay về thì làm sao đây? Y về không thấy người thì phải làm thế nào?”

“Ta ở trên đỉnh Chung Nam chờ hắn, Dương Quá nếu trở lại, ngươi bảo y đến đó tìm ta.”

Gia Luật Tề bĩu môi nói: “Ta thì thấy Dương Quá hẳn là sẽ tâm tâm niệm niệm trở lại nơi này. Ngươi vẫn nên thành thành thật thật ở lại đây thì hơn.”

Thiệu Đường không để ý tới hắn, rảo bước đến chuồng ngựa, nói: “Thế cũng tốt! Làm y tìm không thấy ta luôn đi! Y dám làm ta sốt ruột, ta đây cũng sẽ chơi trò mất tích!” Nói xong tay liền dắt bừa ra một con ngựa, giữ chặt dây cương, xoay 
người một cái liền an an ổn ổn ngồi trên lưng ngựa.

“Từ từ đã!” Gia Luật Tề thấy Thiệu Đường thực sự muốn ra roi thúc ngựa, vội vàng nắm giữ dây cương, đem hà bao bên hông đưa cho hắn, nói: “Hấp ta hấp tấp, phải đi thật cũng nên mang theo bạc chứ? Dương Quá nếu thật sự theo đại điêu học võ công, vậy thì hẳn cũng không có việc gì, ngươi thì ngược lại muốn chết đói luôn trên đường sao?”

“… Cảm tạ.” Thiệu Đường nhận hà bao, bỗng nhiên lại như nghĩ tới cái gì, động tác cũng ngừng lại: “Còn đoạn trường thảo…”

Gia Luật Tề hiểu ý, lúc này cách ngày độc phát của Dương  Quá cũng không còn mấy ngày, gật đầu cười nói: “Biết rồi. Trước ta sẽ đưa Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc tìm đoạn trường thảo. Nếu thuận lợi lấy được, liền cho người đưa đến Chung Nam sơn cho ngươi. Yên tâm, đều ổn cả.”

Thiệu Đường lại nói lời cảm ơn, rồi không nhiều lời nữa, cương ngựa rung lên, con ngựa hí lên một tiếng liền phóng như chớp ra khỏi thôn trang, thoáng cái đã mất bóng.

Gia Luật Tề lại mở quạt ra, vừa khẽ phe phẩy vừa hướng về phòng. Có một số việc quả nhiên là không thể tránh được? Vòng vèo một hồi lâu như vậy, cuối cùng vẫn tới…

Ngày hôm sau, thành Tương Dương cũng ổn định lại một chút, quân Mông Cổ bị thiêu cháy sạch lương thảo, không kịp bổ sung, phải tạm thời lui về. Gia Luật Tề cáo từ Quách Tĩnh, cùng Thiên Trúc thần tăng đi Tuyệt Tình cốc. Vốn dĩ Quách Tĩnh cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Hoàng Dung khuyên ở lại. Người Mông Cổ tuy rằng đã lui binh, nhưng thành Tương Dương không thể đột nhiên không người bảo hộ. Cuối cùng Quách Tĩnh vẫn phải lấy đại cục làm trọng, tiếp tục lưu lại Tương Dương. Mà Hoàng Dung có thai không thể đi xa, nên cũng không theo đi.

Gia Luật Tề cũng để tam muội của mình Gia Luật Yến lưu lại Tương Dương, vạn nhất Dương Quá quay về, cũng sẽ có người nói cho y Thiệu Đường đã đi nơi nào.
Đến lúc mọi việc đều thu xếp ổn thỏa cũng đã là bảy tám ngày sau, mà trong suốt bảy tám ngày này Dương Quá vẫn không hề trở lại Tương Dương. Lúc này, Dương Quá vẫn còn đang hôn mê trong một sơn động…

Ngày ấy, Dương Quá phụ trách đánh lén lương thảo của quân Mông Cổ ở phía tây, theo kế hoạch là có năm người cùng thực hiện nhiệm vụ này. Lúc Hoàng Dung vừa nói việc này với Dương Quá, rằng y sẽ phải cùng Triệu Chí Kính và Doãn Chí Bình một đội, không khỏi không được tình nguyện cho lắm. Năm đó ở Trùng Dương cung trên Chung Nam sơn kia, hồi ức này khiến người ta thực sự là thế nào cũng không cao hứng nổi, rồi thời điểm gặp lại Triệu Chí Kính lại càng không thoải mái, nếu có thể, y thà rằng không bao giờ gặp lại người phái Toàn Chân. Nhưng nghĩ kỹ rồi vẫn nhận lời, dù sao mình không phải tiểu hài tử, cũng nên lấy đại sự làm trọng. Nếu Quách bá mẫu đã an bài như thế, hẳn là có đạo lý trong đó, nên đành kiên trì chấp nhận.

Ai ngờ được đêm đó, y cùng Võ Tam Thông đợi ở nơi tập hợp cả buổi lại không hề thấy được bóng dáng của Triệu Chí Kính cùng Doãn Chí Bình. Dương Quá không khỏi cảm thấy kỳ quái, đến cả cô cô y cũng không thấy đâu cả. Thời gian không đợi người, mắt thấy giờ hành động đã điểm, nếu những người khác vẫn dựa theo kế hoạch phóng hỏa, bên này lại không theo giao ước mà hành động, chẳng phải sẽ làm lỡ đại sự? Quách bá mẫu đã trăm dặn vàn dặn, nhiệm vụ phía Tây cực kỳ trọng yếu, dù thế nào cũng không được thất thủ!

Dương Quá lại đợi thêm chút nữa, vẫn không thấy được ba người kia, liền cùng Võ Tam Thông hai người đi vào doanh trại Mông Cổ. Hai người võ công đều là nhất lưu cao thủ, lẻn vào, phóng hỏa đều coi như thuận lợi, nhưng đến lúc lửa cháy rồi lại đánh động khiến gần trăm quân binh Mông Cổ kéo tới. Dương Quá cùng Võ Tam Thông có lợi hại, cũng không đánh nổi từng đó người cùng một lúc.
Dương Quá liền bảo Võ Tam Thông chạy trước, bản thân thì kéo một đám quân Mông Cổ chạy lòng vòng. Y vốn có khinh công độc nhất vô nhị, bỏ rơi quân lính Mông Cổ hẳn là chẳng có gì khó, thế nhưng đánh bậy đánh bạ thế nào lại đụng phải Kim Luân pháp vương! Dương Quá võ công lợi hại đến đâu cũng chưa phải đối thủ của Kim Luân pháp vương, còn chưa kể đối phương cũng không phải chỉ có mình hắn, phía sau đuôi còn kéo theo rất nhiều cao thủ. Lần trước y cùng Quách bá bá và Gia Luật Tề đến doanh trại Mông Cổ dự tiệc đã biết được đám người này lợi hại cỡ nào. Lúc ấy ba người còn thiếu chút nữa không thể toàn thây mà trở ra, huống hồ hiện tại chỉ có một mình Dương Quá!

Bất quá, Dương Quá cuối cùng vẫn trốn được đi, chỉ là vừa kịp thoát hiểm trong gang tấc, toàn thân đầy máu, bị trọng thương. Y một mình chạy khỏi đại doanh Mông Cổ, tiếc là bị mất phương hướng, đến lúc tảng sáng thì không gắng gượng được nữa, ngã xuống giữa một vùng đồi núi hoang vu…

Đến lúc tỉnh lại, Dương Quá nghĩ ngay đến việc trở về Tương Dương, dù sao trong lòng vẫn đang lo lắng về Thiệu Đường, lúc trước không nói gì với Thiệu Đường đã bỏ đi, lại không cùng mọi người trở về, một chút tin tức cũng không có, Thiệu Đường chắc chắn là lo lắng gần chết. Y không thể nào dự đoán được, lần này tỉnh lại, muốn về tìm Thiệu Đường đã là chuyện không thể.

Lúc tỉnh lại Dương Quá cũng không còn ở vùng hoang vu kia nữa, mà là trong một căn phòng nhỏ. Cả người đau đớn không thể động đậy gì, trên mình cùng cánh tay toàn vết thương, chỗ to chỗ nhỏ, có nơi lộ đến cả xương cốt, đầu cũng choáng váng, có lẽ là do mất máu quá nhiều, lại tổn hao nguyên khí.

Mà đến lúc có người bước vào nhà, Dương Quá lại càng không khỏi nhíu mày. Người kia chính là Xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu, không thể nghi ngờ!

Dương Quá bất giác cau mày, tuy nói Lý Mạc Sầu là sư bá y, nhưng quan hệ giữa cô cô và Lý Mạc Sầu từ trước tới giờ đều là đối chọi gay gắt… Y không rõ ràng lắm, vì sao Lý Mạc Sầu lại cứu y.

Nhưng Lý Mạc Sầu dĩ nhiên cũng không phải vô duyên vô cớ mà đi cứu y. Tất nhiên cũng chỉ vì muốn lấy Dương Quá uy hiếp Tiểu Long Nữ, nhằm đổi lấy bí tịch.

Lý Mạc Sầu hạ độc Dương Quá, buộc y đưa mình đi tìm TIểu Long Nữ. Dương Quá bị thương nặng, căn bản không đánh nổi Lý Mạc Sầu, thực ra là có đứng vững nổi không đã là vấn đề lớn. Hơn nữa Lý Mạc Sầu hạ độc trên người Dương Quá, cứ vài canh giờ lại phát tác một hồi, khiến y đau chết đi sống lại, vốn cái mạng Dương Quá đã chỉ còn một nửa, đến giờ cùng lắm cũng chỉ sót lại chút hơi tàn.

Dương Quá cho dù sống dở chết dở, lại tuyệt đối không nhìn tới đề nghị của Lý Mạc Sầu. Y không thể mang Lý Mạc Sầu về Tương Dương, Tương Dương vốn đang rối loạn, Quách bá bá ứng phó vốn đã không xong, Quách bá mẫu lại đang có bầu, nơi đó căn bản không có ai là đối thủ của Lý Mạc Sầu… Hơn nữa Thiệu Đường còn đang ở đó, Dương Quá lại càng không thể mạo hiểm.

Hai ba ngày sau, vết thương trên người Dương Quá không chỉ không đỡ hơn chút nào, lại càng thêm nghiêm trọng, bị sốt lại thêm độc phát, miệng vết 
thương cũng không được xử lý, rất nhiều nơi đã có dấu hiệu thối rữa.

Cũng may không quá hai ngày, Dương Quá đã dùng kế cắt đuôi Lý Mạc Sầu, vốn định đi nhanh về Tương Dương, y nhớ Thiệu Đường, bản thân vô thanh vô tức mà bỏ đi lâu như vậy… Còn có độc Tình hoa trong người y cũng sắp đến ngày phát tác, không biết liệu có phải chết thật hay không. Dương Quá lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, nếu không kịp quay về, liệu có phải đến gặp lại người kia một lần cũng không được…

Nhưng hiện tại nơi y ở dù không phải là vùng hoang vu dã lĩnh, nhưng căn bản một bóng người cũng không có. Ngay cả nơi này gọi là gì y cũng không biết, lại càng không nói đến việc làm thế nào để trở lại Tương Dương. Mà cho dù y có biết đường về Tương Dương đi chăng nữa, với tình trạng thân thể hiện tại của y, căn bản là không thể!

Dương Quá bất chấp tất cả mà chống chọi, đi được nửa ngày, cuối cùng vẫn là trước mắt tối sầm, không biết trời trăng gì nữa mà ngất đi.

Đến lúc tỉnh táo trở lại, không biết đã qua bao nhiêu ngày. Sự thực là do đau đớn thấu óc mà tỉnh lại, Dương Quá cảm nhận được hơi thở yếu ớt của bản thân, thật không ngờ y vẫn còn sống!

Y nằm trong một sơn động, bốn phía tối om, chỉ có từ phía lối ra có thể nhìn thấy một vệt sáng, hoàn toàn tương phản với bóng tối trong động. Mà ánh sáng kia giữa phông nền tối tăm trong động lại càng rực rỡ, trắng xóa tựa như một mảnh giấy Tuyên Thành, ngoại trừ màu trắng đó thì không thấy được gì nữa, càng không nhìn ra phong cảnh bên ngoài…

Hết thảy mọi việc có lẽ đều có một phần nào đó không thể chống lại, thật sự dù có lòng vòng thế nào, lệch khỏi quỹ đạo ra sao cuối cùng vẫn quay trở về đúng như kế hoạch. Dương Quá có lẽ cũng không thể ngờ tới, kẻ cứu y cuối cùng lại là một con đại điêu không biết bay!

Dương Quá lần đầu tiên nhìn thấy chim điêu còn tưởng mình nằm mơ, mấy ngày sau mới dần chấp nhận sự thực, nhưng cuối cùng đối với vị điêu huynh khổng lồ này vẫn thấy đau đầu không thôi.

Theo lý thì Dương Quá vẫn phải cảm tạ đại điêu này, dù sao nó vẫn tốt hơn Lý Mạc Sầu nhiều, giúp y tìm thức ăn lại giúp y chữa thương. Dương Quá vốn nửa chết nửa sống giờ đã khôi phục lại rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày đại điêu đều cho y ăn thứ kỳ quái gì đó, nội lực không hiểu sao nhờ thế mà càng ngày càng cao.
Mặc kệ thế nào, điều khiến Dương Quá lo lắng nhất vẫn là Thiệu Đường. Mỗi ngày đều tự hỏi hắn ra sao rồi… Hơn mười ngày như vậy, bản thân gặp được kỳ tích mà không chết, theo lý thuyết y vốn đã phải bị độc Tình hoa phát tác mà chết, nhưng cho đến giờ mỗi khi nhớ đến Thiệu Đường vẫn là đau đớn như mất nửa cái mạng, khổ không nói nổi. Đôi khi độc Tình hoa lại còn rủ thêm độc dược Lý Mạc Sầu hạ mà cùng nhau phát tác, làm Dương Quá không có cách nào khác chỉ mong mình sớm đau đến ngất xỉu đi, ít nhất như thế còn dễ chịu hơn một chút.

Dương Quá tính chờ thương thế đỡ một chút sẽ đi Tương Dương tìm Thiệu Đường, ai ngờ được đến lúc đỡ rồi, đại điêu vốn giúp đỡ y giờ lại ngăn không cho y đi. Đáng thương nhất là… Dương Quá bi ai phát hiện, y như vậy mà đánh không lại một con chim điêu trụi lông! Đối phương có sức khỏe kinh người, động tác lại cực kỳ mau lẹ, mỗi khi xuất thủ đều chụp một chiêu là khiến y ngất xỉu.
Thiệu Đường không biết đường tới Chung Nam Sơn, hắn cho đến giờ chưa từng đi qua nơi đó. Hồi tưởng lại thì lần đầu tiên hắn gặp Dương Quá cũng không phải là ở Chung Nam sơn. Dọc theo đường đi, hỏi thăm vô số lần, cũng đi nhầm luôn vô số lần. Hắn vốn là đại thiếu gia, ra  ngoài cũng toàn là đối đãi đặc biệt, kẻ đưa người rước, hoàn toàn không biết cái gì gọi là “phương hướng”. Những người được hỏi đều nói cho hắn, gì mà đi về hướng nam từng này từng này dặm, rồi sau đó… sau đó…

Thiệu Đương ngơ ngơ ngác ngác đi tìm hướng ‘Nam’, cưỡi ngựa đi không biết bao lâu, cuối cùng vẫn đến được Chung Nam sơn.

Hắn nhớ rõ đoạn này trong nguyên tác, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ lúc chưa xuống núi đã dựng trên núi Chung Nam một căn nhà nhỏ, bọn họ về sau không ở lại trong cổ mộ mà sống trong căn nhà nhỏ này. Thế là hắn ở trên núi tìm vài vòng, quả nhiên thấy một gian nhà nhỏ, có chút đơn sơ, nhưng cuối cùng cũng đã có chỗ đặt chân.

Trong phòng có giường có bàn có ghế, không thiếu gì nhưng cũng chẳng thừa ra thứ gì. Bởi vì đã lâu không có người ở, nơi nơi đều đóng một tầng bụi dày.


Thu dọn sơ qua, Thiệu Đường ở đó liền hơn mười ngày, không đợi được tin tức gì từ Tương Dương, lại càng không thấy tăm hơi Dương Quá. Mà ngày phát độc Tình hoa trong người Dương Quá đã sớm qua, không biết Thiên Trúc thần tăng liệu đã tìm được Đoạn Trường thảo, không biết Dương Quá liệu…



You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.