[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi bảy

/
0 Comments
Chương tám mươi bảy: Gặp lại

Thời gian trôi qua thực chậm, mỗi giây đồng hồ đều là chờ mãi mà không tới, nhưng chính là cũng đang chậm rãi trôi qua (chém…). Thiệu Đường hoàn toàn không có tin tức gì của Dương Quá, điều duy nhất có thể làm là ngày ngày tưởng nhớ bộ dáng người kia, bóng dáng người đó chiếm đầy tâm trí, lúc y lạnh lùng, lúc y khinh cuồng… lúc y lấy lòng. Nhưng lại chưa có gì lo lắng, nguyên nhân, có lẽ là vì tin tưởng y sẽ không có chuyện gì đi…

Thiệu Đường đôi khi sẽ nghĩ rằng, chính mình đang sống trong một phiên bản của truyện Thần Điêu hiệp lữ, nếu ngay cả nhân vật chính cũng… Không biết liệu một quyển sách như vậy có thể còn tồn tại hay không? (Em cứ mạnh miệng nói không lo đi…)

Người lên núi Chung Nam rất ít, ngoại trừ mấy nông hộ dưới chân núi, cực hiếm khi có người lai vãng, từ một căn phòng nhỏ trên núi lại càng nhìn không thấy một bóng người. Thiệu Đường ngoại trừ mỗi lúc xuống núi kiếm thức ăn, thời gian còn lại đều ngồi một mình trong căn phòng đó. Hắn nghĩ Dương Quá không biết khi nào sẽ tìm đến, nhưng hắn không nghĩ tới người đầu tiên tìm tới nơi này lại là một người khác!

Ngày hôm đó, trời đã quá trưa, Thiệu Đường vẫn một mình ngồi ngốc trong phòng, bỗng nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, loạt xoạt càng ngày càng gần, không khỏi căng thẳng thần kinh. Hắn không biết là ai đang tới. Là người xa lạ trùng hợp đi ngang qua? Hay là…

Tóm lại tình huống bất ngờ khiến Thiệu Đường nhảy dựng lên, cơ hồ là theo bản năng, bước vài bước đã ra đến cửa, ‘kẹt’ một tiếng mở ra.

Cửa gỗ vừa mở, Thiệu Đường không khỏi choáng váng sững sờ, người ngoài cửa cũng ngẩn ra, tựa hồ cũng không nghĩ tới sẽ gặp được nhau ở chỗ này.

Người ngoài kia nào có thể là ai khác, chính là Tiểu Long Nữ một thân áo trắng không thể nghi ngờ!

Thiệu Đường gặp được Tiểu Long Nữ, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó là tư vị không nói lên lời, lòng cũng trầm xuống, làm gì còn chút nào vui sướng vừa rồi.
“Là ngươi?!” Tiểu Long Nữ kinh ngạc mở to hai mắt, không khỏi nói, “ngươi sao lại ở chỗ này, Quá nhi cũng đến… Sao…” Nàng nhìn thấy Thiệu Đường đứng trước cửa, không có khả năng lại không ngạc nhiên, ngay sau đó lại nghĩ không phải Dương Quá luôn ở cùng với Thiệu Đường sao? Như vậy nghĩa là Dương Quá đã tới đây?! Nghĩ đến đây, gương mặt trắng nõn nhưng lại lộ ra vài phần bệnh trạng không khỏi có chút cổ quái, một bộ không nói lên lời.

Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ qua khung cửa mà nhìn vào vài lần, lập tức hiểu ý nói: “Dương Quá không có ở đây”. Dứt lời đánh giá người trước mắt một chút, do dự mở miệng nói: “Long cô nương, ngươi đây là…”

Tiểu Long Nữ trước mặt vẫn là một thân áo trắng, chẳng qua quần áo vốn đã khó có thể nhìn ra màu nguyên bản nữa, nhuốm một tầng bụi đường, lại loang lổ mấy vệt máu đỏ sậm, chỗ mới chỗ cũ. Hơn nữa sắc mặt đối phương trắng đến dọa người, nhợt nhạt như xác chết, thật sự là có vài phần chật vật.

Tiểu Long Nữ rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt đạm mạc, nhìn không ra vui buồn mà nói: “Độc trong người Quá nhi đã giải chưa?”

Nhíu mi, Thiệu Đường theo bản năng cau mày, có chút cứng ngắc mở miệng: “… Không biết”.

“Không biết?!” Tiểu Long Nữ nghe Thiệu Đường trả lời có chút mơ hồ, lại nói: “Ngươi không phải từ trước đến nay luôn cùng Quá nhi ở cùng một chỗ sao? Như thế nào lại không biết?!”

“Dương Quá từ lần đó đi doanh trại Mông Cổ phóng hỏa đã không trở lại nữa…”

“Lần đó…” Tiểu Long Nữ thì thào…

Thiệu Đường trong lòng đầy nghi vấn, ở đây hơn hai mươi ngày đã sớm nghĩ ra bảy tám phần, nói: “… Long cô nương, ngươi hiện tại có phải đang muốn đi Trùng Dương cung?”

Tiểu Long Nữ vừa nghe hắn nói, cả người run lên như bị điện giật (so sánh không hợp thời đại, rất không hợp thời đại…), sau một lúc lâu mới gật gật đầu, thì thào: “Đúng vậy, ta muốn đến Trùng Dương cung, hai tên đạo sĩ kia bỏ chạy, bọn họ chắc chắn đã quay về Trùng Dương cung, ta muốn lên Trùng Dương cung giết bọn họ.”

Thiệu Đường nghe nàng nói chuyện giết người mà cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi rùng mình một cái, nhưng ngẫm lại nguyên nhân, cũng là hai kẻ kia gieo gió gặt bão. Xem ra Tiểu Long Nữ không nói một lời đã bỏ đi, cũng không đến doanh trại quân Mông Cổ phóng hỏa là vì đã biết người cùng nàng hoan hảo trên núi Chung Nam năm xưa không phải là Dương Quá đi…

Tiểu Long Nữ thấy hắn không nói gì, cũng không có ý kiến gì nữa, chỉ xoay người nâng bước đi, Thiệu Đường vừa muốn mở miệng muốn nàng chờ chút, thì chậm một bước, đã sớm không còn thấy bóng người. Vội vàng đuổi theo, nhưng một cọng tóc cũng không còn thấy nữa, làm hắn lại càng thêm ảo não.

Thiệu Đường biết Tiểu Long Nữ lúc này nhất định đang hướng đến Trùng Dương cung, không dám chậm trễ, cùng tùy tiện ra khỏi phòng, theo hướng Trùng Dương cung mà đi. Trong sách không phải đã viết, Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá gặp lại nhau chính là ở Trùng Dương cung đó sao… Không biết liệu Dương Quá có phải cũng đang ở ngay phụ cận nơi này?

Thiệu Đường nghĩ đến khả năng đó, trong lòng không khỏi cao hứng thêm vài phần, đi cũng nhanh hơn, loáng thoáng đã thấy bóng Trùng Dương cung ẩn sau từng tán cây xanh, bỗng nghĩ ra một vấn đề quan trọng… Mình làm thể nào để bước vào cửa Trùng Dương cung đây?

Quả nhiên, vừa tới trước Trùng Dương cung, Thiệu Đường liền bị vài tiểu đạo sĩ ngăn lại, không cho tiến thêm nửa bước.

Thiệu Đường càng thêm nóng vội, hắn căn bản đánh không lại hai người kia, huống hồ đối phương trong tay còn cầm binh khí. Cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trong, dường như có tiếng tranh cãi ầm ĩ, còn có tiếng binh khí leng keng va chạm.

Chẳng lẽ người Mông Cổ đã tới nơi rồi?! Hắn còn nhớ rõ, lúc Tiểu Long Nữ đuổi theo Doãn Chí Bình cùng Triệu Chí Kính trở lại Trùng Dương cung, Triệu Chí Kính câu kết với người Mông Cổ để đoạt ngôi chưởng môn phái Toàn Chân, mọi người liền ở ngay trong Trùng Dương cung mà quyết đấu… Dương Quá cũng là đến ngay sau lúc này đi…

Nghĩ đến Dương Quá, Thiệu Đường lại càng gấp gáp muốn vào.

Thiệu Đường nóng như lửa đốt, quanh quẩn ở ngoài Trùng Dương cung đến gần nửa canh giờ, không nghĩ ra được cách gì, đang gấp tới độ muốn trực tiếp xông vào, bỗng dung thấy một bóng người hiện ra giữa cây cối cỏ dại, đầu tiên là phát hoảng, sau đó mi vừa nhíu liền thốt lên: “Này! Chu Bá Thông!”

Bóng người kia vốn đã định chạy trốn thật xa, lại nghe tiếng nói mà quay lại, Thiệu Đường chỉ cảm thấy một trận gió vù qua, trước mặt liền xuất hiện một cái đầu râu tóc bạc trắng, người này không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn ai vào đây ?!

Chu Bá Thông đứng cách Thiệu Đường không đến ba bước, nghiêng đầu đánh giá bộ dạng đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi không phải tiểu nha đầu thối Dương Quá nói thích sao! Sao lại ở đây? Thôi không sao không sao, chúng ta cùng chơi đi, ta tìm được cái này chơi vui lắm, cùng chơi đi…”

Thiệu Đường nhìn thấy lão ngoan đồng Chu Bá Thông, trong lòng liền cực kỳ cao hứng, lúc này muốn vào Trùng Dương cung không phải quá dễ dàng rồi sao? Vừa muốn cảm tạ ông trời ưu ái, chợt nghe Chu bá Thông nói liền một tràng, lập tức sắc mặt đen ngòm, khóe miệng đang nhếch lên biến thành cười cũng không được mà không cười cũng không xong… Cái gì mà tiểu nha đầu? Giật mình sửng sốt ba giây mới hiểu được… Đối phương đến giờ vẫn còn tưởng mình là…

Chu Bá Thông thần kinh thô đến mức đó, dĩ nhiên không thèm chú ý tới sự biến hóa trên nét mặt Thiệu Đường, còn khoa chân múa tay vui sướng khoe ra trò chơi mới của hắn, từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, cầm bằng cả hai tay, như ôm trân bảo nói: “Nhìn xem đây này! Cái bình nhỏ này, ngươi có biết dùng làm gì không?”

Thiệu Đường khóe miệng hơi run rẩy, nói: “Nếu ta đoán đúng, ngươi phải giúp ta làm một chuyện!”

“Được!” Chu Bá Thông cực kỳ sảng khoái mà đáp ứng, cười càng tươi hơn, trò chơi này hắn cũng vừa mới phát hiện, làm sao đối phương có thể biết được?
Thiệu Đường nhìn hắn cao hứng như tiểu hài tử, không khỏi muốn cười, cái bình kia chẳng qua chính là Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, nếu chính mình chưa đọc qua nguyên tác, đương nhiên sẽ không biết được tác dụng của nó, đáng tiếc… Trong sách vốn đã viết rõ ràng cả rồi.

“Cái này dùng để gọi ong mật đến đúng không?” Thiệu Đường nói xong lại thấy hơi hơi tội lỗi, cảm giác như vừa khi dễ tiểu hài tử, lại càng muốn nở nụ cười.
Chu Bá Thông vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lại còn xù lông, cuống quýt nhảy lên, kêu to: “Ngươi tại sao lại biết! Ngươi làm sao biết được?! Ta biết rồi! Ngươi chắc chắn là đã nhìn lén ta gọi được ong mật! Ngươi nhìn lén!...”

Thiệu Đường không có thời gian nháo với hắn, vì thế vội thúc giục: “Dù sao ta cũng đoán đúng rồi, ngươi dẫn ta vào Trùng Dương cung đi!”

“Vào Trùng Dương cung?!” Chu Bá Thông nghe xong lại tiếp tục xù lông, nói: 

“Không đi! Đi vào trong đó làm gì? Chơi không vui, không đi!”

Thiệu Đường đau đầu, lừa gạt hắn: “Ai bảo chơi không vui! Hiện giờ Trùng Dương cung đang đánh nhau, lại có thật nhiều người, ngươi không phải biết gọi ong mật sao, có thể gọi cho mọi người xem xem, để cho người ta đều hâm mộ!”
Chu Bá Thông nghe thế, không khỏi động tâm, ý chí lung lay, hoài nghi nói: “Ngươi không gạt ta chứ?”

Thiệu Đường đang nghĩ cách tìm thêm vài lý do thuyết phục, đối phương bỗng nhiên chế trụ cổ tay hắn, nói: “Vậy chúng ta đi mau đi! Bằng không bọn họ đều chạy mất, không còn người xem ta gọi ong mật!”

“…” Thiệu Đường trừng mắt nhìn, không hiểu người này làm thế nào có thể thay đổi chóng mặt như vậy, thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thân thể nhẹ bẫng, đợi cho đến lúc hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì trước mắt cảnh vật đã thay đổi, đã vào trong Trùng Dương cung!

Chu Bá Thông mang theo Thiệu Đường trèo tường vào Trùng Dương cung, bên trong thực sự có tiếng binh khí va chạm vang lên. Thiệu Đường không khỏi thầm giật mình, nói vậy bọn người kia đã đánh tới đây! Bèn vội vàng chạy tới.

“Này này!” Chu Bá Thông vội vàng đuổi theo, kêu lên: “Chờ ta với!”

Qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ không phải là chuyện Thiệu Đường hay làm, nhưng giờ hắn cũng không quản được nhiều chuyện như thế, coi như không nghe được tiếng gọi của Chu Bá Thông, đi qua một cánh cổng, định bước vào trong sân, bỗng nhiên thấy một đám người tụ tập phía xa, ở giữa là một cái bóng trắng nhanh nhẹn lên xuống, đúng là Tiểu Long Nữ!

Tiểu Long Nữ lúc này đang cùng một người so chiêu. Thiệu Đường đang định chạy tới, lại bị một người kéo lại, Chu Bá Thông túm lấy hắn, khẩn trương nói: “Này này, đừng qua đó, ta không thể qua đó đâu!”

Thiệu Đường buồn bực, bỗng nhiên nghĩ ra, Chu Bá Thông trộm Ngọc Phong tương của Tiểu Long Nữ, cho nên dĩ nhiên sẽ không đến chỗ người ta mà chui đầu vô lưới, “Vậy ngươi giờ hẵng cứ đi chỗ khác chơi đi.”

Thiệu Đường kéo tay hắn ra, nhìn xung quanh đánh giá, cố tìm tung tích của Dương Quá, đáng tiếc… Bóng người kia cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

“Nhưng mà, nhưng mà…” Chu Bá Thông vừa giữ không chặt, Thiệu Đường đã chạy mất, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo, phẫn nộ xoay người, nhảy lên đầu tường mất tích.

Thiệu Đường không đi thẳng vào, đã sớm thấy người đánh với Tiểu Long Nữ kia là Kim Luân pháp vương, còn chưa kịp lo lắng thì đã thấy thêm mấy người nhảy vào vòng chiến, nhất thời ngân quang nổi lên, thanh âm đao kiếm va chạm liên tiếp không ngừng, loạn thành một đoàn. Thân ảnh mấy người kia cực nhanh, đến mức khiến người ta hoa mắt, căn bản không thể phân biệt địch ta.

Mà cách đó không xa, một cái cửa động vốn bị đá lớn lấp kín giữa thanh âm đao kiếm leng keng chợt ầm một tiếng, tảng đá lớn bị đẩy bay ra, không khác gì thanh âm của thuốc nổ.

“Sư phụ!” Doãn Chí Bình canh giữ trước cửa động thấy tảng đá lớn vỡ nát, Toàn Chân ngũ tử bình yên vô sự tiêu sái bước ra, lập tức cao hứng chào đón. Thiệu Đường không khỏi có chút đau đầu. Tình huống lúc này xem chừng giống nguyên tác như đúc, về sau… Về sau chẳng lẽ cũng sẽ hỗn loạn y như trong sách viết?! Vô lực nhìn Toàn Chân ngũ tử đi tới, nghĩ đến năm người càng gỡ càng rối, không phân biệt được địch ta mà giao chiến với Tiểu Long Nữ… Năm người này đáng lẽ cứ thành thành thật thật đứng trong động thì tốt rồi…
Ngay sau đó, Tiểu Long Nữ không biết vì sao nét mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, song kiếm trên tay phối hợp chậm đi vài phần, uy lực lập tức yếu đi, để Kim Luân pháp vương tìm được khe hở, rơi vào thế bị động.

“Long cô nương!” Thiệu Đường tất nhiên là biết, lúc này Tiểu Long Nữ lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, thời điểm liên quan đến sinh tử, nàng lại còn bận nghĩ đi đâu?!

Tiểu Long Nữ bị tiếng gọi cả kinh của Thiệu Đường làm cho tỉnh táo vài phần, kiếm trên tay trái vội vàng che chắn, kiếm trên tay phải xuất liền ba chiêu, làm cho bốn người đối diện đều phải thối lui ba bước. Thoáng chốc đã lấy lại được chút ít ưu thế.

Thiệu Đường thấy vậy vừa muốn thở ra, lại thấy một cái kim luân xé gió bay tới, ‘đinh’ một tiếng đánh vào trường kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, trường kiếm trong tay lập tức bị đánh bay ra ngoài.

Hiện tại hắn đã muốn mắng chửi người, Thiệu Đường chỉ nhìn thấy phía bên kia Tiểu Long Nữ mất một kiếm, Doãn Chí Bình cách đó không xa lập tức cuống lên, nhảy một bước liền vọt lại đem bội kiếm của chính mình nhét vào tay Tiểu Long Nữ, còn dùng chính thân mình giúp Tiểu Long Nữ ngăn lại một kích của Kim Luân pháp vương.

Giống y như cảnh tượng đã từng xem, Thiệu Đường đương nhiên là biết, chuyện này xảy ra như trong sách… Hắn còn nhớ rõ, sau đó, Doãn Chí Bình bị Tiểu Long Nữ ngộ sát.

“A!” Tiểu Long Nữ chỉ cảm thấy cánh tay bỗng tê rần, trường kiếm không cầm chắc, quơ quơ mấy cái liền rơi trên mặt đất, không đợi nàng phản ứng trước chuyện vừa xảy ra, Doãn Chí Bình phía trước đã kêu lên một tiếng đau đớn, bị binh khí của Kim Luân pháp vương đánh trúng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, đập lên vai nàng.

Thiệu Đường thở ra một hơi, là hắn vừa bước lên đánh rớt kiếm trong tay Tiểu Long Nữ, nếu không làm thế, Doãn Chí Bình đã sớm bị một kiếm kia của Tiểu Long Nữ xuyên qua!

Doãn Chí Bình ngực bị kim luân làm trọng thương, té ngã về phía sau cũng không đứng lên nổi nữa, Tiểu Long Nữ cũng ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn Doãn Chí Bình, thần sắc có chút bất lực.

Người phái Toàn Chân bên cạnh nhìn Doãn Chí Bình bị trọng thương ngã trên mặt đất liền ồn ào hắn lên.

Ngay tại lúc mọi người gào thét, Thiệu Đường bỗng nghe ‘sưu’ một tiếng, cổ tay phải đau nhói, lạnh lẽo như bị cái gì cuốn lấy. Kêu lên một tiếng, nhìn xuống cổ tay, đúng là bị một sợi roi màu vàng cuốn chặt.

“… A!” Thiệu Đường cảm nhận roi cuốn trên cổ tay bỗng lắc mạnh, khiến hắn một phen lảo đảo. Mà người cầm roi vàng phát sáng rực rỡ kia, đúng là người ở bên cạnh Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây.

Doãn Khắc Tây đánh lén thành công, đắc ý cười rộ lên, nói: “Ngươi tên tiểu tử này, đến đây quấy rối, xem ta giáo huấn ngươi đây!...”

Doãn Khắc Tây nói còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe ‘keng’ một tiếng, cây roi vàng óng ánh đã bị chặt làm đôi.

Chuyện đột nhiên phát sinh, Doãn Khắc Tây không phản ứng kịp, mọi người cũng sửng sốt.

“Thiệu Đường, ngươi không sao chứ?”


Thiệu Đường cũng ngẩn ra, cổ tay vốn bị trói chặt đột nhiên được thả lỏng, không đợi hắn hiểu được chuyện gì xảy ra, bên  tai đã nghe một thanh âm khiến hắn ngỡ ngàng…



You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.