[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi tư

/
0 Comments
Chương tám mươi tư:.......

Thành Tương Dương đêm đó có thể nói là cực kỳ hỗn loạn, đầu tiên là ngoài thành ánh lửa rực trời, rồi dưới chân thành hai bên giáp chiến, cuối cùng tới tận lúc trời tảng sáng, đám người Quách Tĩnh cùng Dương Quá mới đánh lui được liêu binh.

Kế sách thành công, Dương Quá thực sự rất cao hứng, tuy chính y cũng bị thương, nhưng chỉ là vết thương nhẹ không đáng kể, y không đợi binh tướng thủ thành mở cổng  mà trực tiếp dùng Thê Vân Túng nương theo mấy tảng đá nhô ra trên tường thành, nhún người vài cái đã đứng trên đỉnh cổng thành. Trên thành lâu [lầu gác ở cổng thành] gió rất lớn, lúc trước khi đi Thiệu Đường ở chính chỗ này chờ y…

Thế nhưng Dương Quá không thấy bóng dáng Thiệu Đường đâu cả, ngay cả Hoàng Dung cũng không có đó. Trong lòng lập tức căng thẳng, thành lâu vốn không lớn, liếc mắt qua là thấy được toàn bộ, Dương Quá cau mày, đi tới đi lui tìm kiếm mấy lần, rồi có chút lo lắng mà rời đi.

Thiệu Đường tất nhiên không thể còn ở lại thành lâu mà đợi y, vốn đã sớm được Hoàng Dung đưa về phủ.

Dương Quá nhận được tin nhắn Hoàng Dung lưu lại, nhất thời sững sờ không phản ứng gì, rồi ngay cả ngựa cũng không thèm dùng tới, lập tức triển khai khinh công chạy một mạch về phủ.

Trong phủ đèn đuốc sáng trưng tựa ban ngày, Hoàng Dung cùng Tiểu Long Nữ vẫn đứng ngoài cửa phòng của Dương Quá và Thiệu Đường chưa được bước vào.
“Thiệu Đường đâu? Hắn làm sao vậy?” Dương Quá nhìn thấy hai người, vội vàng bước qua hỏi.

“Quá nhi ngươi trước đừng quá nóng lòng,” Hoàng Dung thấy Dương Quá thì vội trấn an. “Thiệu Đường hẳn là không việc gì, vừa rồi đã tỉnh được một lát, vừa lúc sư đệ của Nhất Đăng đại sư cũng đã tới, không có gì nguy hiểm…”

Dương Quá nghe xong mày kiếm càng nhíu chặt, “Thiệu Đường sao lại bị thương, không phải đang yên đang lành ở trên thành lâu sao?”

“Cái này…” Hoàng Dung nghe vậy liếc mắt nhìn Tiểu Long Nữ bên cạnh một cái, rồi mới nói đại khái chuyện xảy ra.

Dương Quá dĩ nhiên chú ý được động tác nhỏ đó của nàng, nhìn về phía Tiểu Long Nữ.

Hoàng Dung cho đến lúc này cũng không biết Tiểu Long Nữ vì sao đột nhiên rút chủy thủ ám sát mình, cũng không hiểu nổi mình cùng Tiểu Long Nữ đã có thâm cừu đại hận gì. Nếu không phải vừa rồi Thiệu Đường giúp nàng đỡ được một dao, người nằm trong kia bây giờ hẳn đã là Hoàng Dung. Hoàng Dung trong lòng ngổn ngang trăm mối, mặc kệ nàng dùng cách nào hỏi han Tiểu Long Nữ, đối phương vẫn cắn chặt môi không hé một lời. Trăm phương nghìn kế, một câu cũng không tra ra được.

Tiểu Long Nữ lúc này cũng toàn thân đầy thương tích, vừa rồi lại chảy rất nhiều máu, sắc mặt so với bình thường còn trắng hơn, tạo thành một kiểu nhan sắc như tro tàn. Nàng vốn muốn ám sát Hoàng Dung, vừa rồi nàng chỉ cách Hoàng Dung nhiều lắm là hơn một bước chân, đúng là cơ hội tuyệt hảo, hơn nữa đối phương hoàn toàn không có phòng bị. Đáng tiếc nàng trước đó không lâu vừa mất máu nhiều đến ngất xỉu, thân thủ không thể lui tới linh hoạt như bình thường, lại bị Thiệu Đường đột nhiên xuất hiện cản lại. Chủy thủ thuận thế liền một đường đâm thẳng ngực Thiệu Đường. Tình thế biến đổi đột ngột, Tiểu Long Nữ cũng không sao lường trước được. Đến tận lúc Thiệu Đường ngã xuống, nàng cũng không biết phải phản ứng thế nào.

“Cô cô?” Dương Quá nhìn về phía Tiểu Long Nữ, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Tiểu Long Nữ thấy thế, biết Dương Quá hiểu lầm mình, khẽ mím đôi môi nhợt nhạt, “Quá nhi, ta không phải muốn đả thương hắn… Ta, ta không có…”
Dương Quá nghe Tiểu Long Nữ nói vậy, cũng hiểu được vài phần, không nói gì mà chỉ tiến lên vài bước, đứng trước cửa phòng mà hồi hộp không yên.
Tiểu Long Nữ không phải muốn đả thương Thiệu Đường, ý định ban đầu của nàng là muốn giết Hoàng Dung, nguyên nhân đương nhiên là vì giao dịch của nàng với Cừu Thiên Xích…

Dương Quá chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ một chút nào, y nửa mình tựa vào khung cửa, một câu cũng không muốn nói, mà cũng không nói được lên lời. Y hiện tại không thể thấy Thiệu Đường ra sao, lại càng không dám tưởng tượng bộ dáng của Thiệu Đường lúc này, một bộ dáng toàn thân đầy máu… Làm Dương Quá cảm thấy trong lòng như bị giằng xé, không phải đau, mà như bị người nắm lấy yết hầu, sợ hãi đến hít thở không thông…

Dương Quá hiểu Tiểu Long Nữ không phải cố ý muốn đả thương Thiệu Đường, cũng đoán được tám phần sự tình. Cô cô hẳn là muốn giúp mình đổi giải dược nên mới ám sát Hoàng Dung, mà Thiệu Đường bị thương là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Y không thể nghĩ xấu về cô cô, Dương Quá tự nhủ với mình như vậy, nhưng thực sự không có cách nào…

Dương Quá đưa tay che mặt, trên tay vẫn còn vương mùi máu, xộc thẳng lên mũi, làm y có chút buồn nôn…

Hoàng Dung biết điều cũng không đi quấy rầy Dương Quá, mọi người cùng nhau chờ đợi ước chừng một canh giờ, đợi tới khi sắc trời từ tờ mờ đến sáng rõ, cửa phòng mới từ từ mở ra.

Cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, vốn là tiếng va chạm bình thường, lại khiến Dương Quá nhảy dựng lên. Người bước ra là một lão nhân nước da ngăm đen, mũi cao mắt sâu, tóc ngắn mà quăn, đúng là sư đệ của Nhất Đăng đại sư, Thiên Trúc thần tăng trong lời Hoàng Dung.

Dương Quá vốn muốn hỏi thăm tình trạng của Thiệu Đường, nhưng vẫn không nhịn được mà lách qua bước thẳng vào phòng trước. Trong phòng không đốt đèn, dù bên ngoài đã hừng đông, nhưng bên trong vẫn còn u ám, nhìn không rõ bóng người nằm trên giường.

Dương Quá hô hấp cũng cứng lại, chỉ dùng hai bước chân đã sải đến bên giường. 


Thiệu Đường nằm yên trên giường, mắt hoa đào khẽ nhắm, sắc mặt trắng đến trong suốt, đôi môi cánh hoa cũng mất đi huyết sắc…

Xoa bóp trước ngực một chút, Dương Quá không hiểu sao cũng cảm nhận được đau xót, như thể một kiếm kia dường như cũng đâm đến ngực chính y. Vội vã nhẹ tay nhẹ chân mà ngồi đến bên giường, kéo tay người đang nằm đó, cảm nhận được mạch cổ tay mong manh khẽ nhảy, mới khẽ thở ra một hơi, mới dám hồi phục hô hấp.

Chỉ là từng nhịp đập mỏng manh, nhưng cũng khiến Dương Quá hết sức an tâm, y chưa từng nghĩ tới nếu vừa rồi đụng phải một bàn tay lạnh lẽo thì sẽ ra sao? Y không thể tưởng tượng nếu Thiệu Đường cứ ngủ mãi như vậy, mãi mãi không tỉnh lại, thì y sẽ phải làm thế nào… Khẽ kéo bàn tay Thiệu Đường, trắng nõn lại có chút lạnh, Dương Quá dùng cả hai tay mình mà bao bọc, cố gắng truyền hơi ấm cơ thể của chính mình qua. Thật không dám tưởng tượng, từ lúc bắt đầu cùng người này bầu bạn, rõ ràng thời gian không phải quá lâu, lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Lỡ như đột nhiên mất đi, y chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Sợ hãi, thứ cảm giác lạnh như băng, thứ cảm giác cực kỳ tịch mịch… Sợ sẽ không còn cảm giác có được người này bên cạnh, sợ sẽ mất đi…

Quách Tĩnh đến lúc trời sáng rõ mới trở lại phủ đệ, có không ít chuyện tình cần xử lý, đợi đến lúc hết thảy đều xem qua một lượt ổn thỏa mới được Hoàng Dung kể qua chuyện tình của Thiệu Đường. Quách Tĩnh cũng cả kinh, không cần nghỉ ngơi cũng muốn đi thăm một lượt, lại bị Hoàng Dung ngăn lại. Thiên Trúc thần tăng đã nói không có gì nguy hiểm, Dương Quá lại vẫn luôn bên cạnh, chờ nghỉ ngơi ổn rồi lại đi thăm cũng không muộn.

Quách Tĩnh cuối cùng vẫn tự mình đưa cơm tới, đúng lúc Thiệu Đường vừa mới tỉnh. Dương Quá đã cực kỳ mệt mỏi, lại cao hứng như tiểu hài tử, thật cẩn thận giúp Thiệu Đường ngồi dậy tựa vào mình, cẩn thận đến mức chân tay luống cuống, đem đến một đống lớn gối mềm vây quanh, còn kéo chăn che kín người hắn.

Quách Tĩnh tay chân cũng không còn biết dùng vào việc gì, nhìn Dương Quá luôn tay luôn chân chiếu cố Thiệu Đường, bỗng cảm thấy có chút cảm động, không giúp được gì, liền lẳng lặng bước qua cửa đi ra ngoài.

Dương Quá thoáng cái đã không thấy Quách Tĩnh đâu nữa, thực ra y căn bản không để ý đến sự tồn tại của Quách Tĩnh, trong mắt trong lòng đều là Thiệu Đường. Thiệu Đường thật vất vả mới tỉnh lại, làm y vừa cao hứng vừa đau lòng. Cực kỳ khẩn trương lại hoang mang rối loạn, nào là “Đầu choáng váng không?”, “Ngực còn đau không?”, “Có đói bụng không?”, “Có chỗ nào không thoải mái?”. Nói linh tinh như nã pháo một hồi, dường như chính y cũng không biết mình đã nói những gì.

Thiệu Đường còn đang lơ mơ, vừa mở mắt chỉ cảm thấy mệt, mệt đến chết được, toàn thân một chút khí lực cũng không có, một lát sau tâm trí mới thanh tỉnh đôi chút, lại nghe Dương Quá ôm lấy mình mà đau xót lải nhải một hồi, cả thời gian trả lời cũng không có.

Thiệu Đường nhìn bộ dạng của Dương Quá lúc này thực sự rất muốn cười, nhưng ngay cả cười cũng không đủ sức mà làm, cười to biến thành khẽ nhếch khóe miệng, hơn nửa ngày mới nói được hai chữ, “Dương Quá…”

Dương Quá nghe được Thiệu Đường gọi y, vội vàng kéo tay người kia bắt mạch, hai chữ kia nói rất nhẹ, rõ ràng là do nguyên khí không đủ, rất suy yếu, trong lòng như bị lưỡi dao bằng băng đâm một nhát, nói, “Làm sao vậy? Có gì không thoải mái, để ta đi gọi đại phu!”

“Không…” Thiệu Đường không có sức, giật giật ngón tay, ý như muốn nắm lại mấy ngón tay Dương Quá. “… Ta không sao…”

“…Ừm.” Dương Quá nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, một điểm hồng nhuận cũng không có, đến mức màu da như trở thành xanh nhạt, sao có thể là bộ dáng không có việc gì, bất đắc dĩ lại đau lòng, cẩn thận vuốt ve mái tóc của đối phương mà nói: “Ta vừa mới rời đi trong chốc lát, ngươi sao đã kịp bị thương rồi, thật sự không giám sát chặt chẽ một chút không được…”

Thiệu Đường kéo kéo khóe miệng, như là đang cười, muốn nói mà đáng tiếc là không có khí lực. Chợt nghe người đang ôm mình phía sau còn nói thêm: “Ngươi là muốn hù chết ta phải không, lúc ấy ta trở lại thành lâu lại chẳng thấy bóng dáng ngươi, trong lòng liền “lộp bộp” một tiếng, sợ ngươi xảy ra chuyện gì…”
“Ta không sao… Đừng lo lắng… Ta hiện tại không phải đều ổn cả rồi đó sao.” Thiệu Đường nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, gấp gáp hỏi: “Đúng rồi, Quách bá mẫu của ngươi…”

“Không tới phiên ngươi lo lắng!” Dương Quá không khách khí chút nào chặn ngang lời Thiệu Đường, bản thân thì không có tí sức lực nào nằm liệt trên giường, vậy mà còn lo cho người khác được! Thật sự là làm cho người ta sinh khí! Mày kiếm nhíu chặt, khẩu khí ác liệt nói thêm: “Quách bá mẫu không sao cả!... Nhưng còn ngươi, đang yên đang lành tự nhiên đi đỡ cho người ta một đao? Ngươi so với người khác có nhiều hơn một cái mạng sao? Ta…”

Thiệu Đượng nghe lời y đầu tiên là muốn thở dài, rồi lại không nhịn được mà mỉm cười, Dương Quá đang lo lắng cho mình nha, nên cũng không nói gì, lẳng lặng nghe y lải nhải giáo huấn.

Dương Quá thấy Thiệu Đường không có một chút ăn năn hối lỗi nào, ngược lại còn cười hì hì, đầu mày khóe mắt đều mang ý cười, tựa như đang thật vui vẻ, cứ như thế, tức giận trong lòng cũng bay mất tám chín phần, rồi muốn giận cũng giận không nổi nữa, âm thầm thở dài: “Thiệu Đường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm chút đi.”

Lắc đầu, Thiệu Đường cảm thấy mình dù không có khí lực, nhưng cũng không 

buồn ngủ, nói, “Ta không muốn ngủ.”

“…Miệng vết thương còn đau lắm sao?”

“Không sao, không cử động sẽ không đau.”

“Ngươi không ngủ, vậy có muốn ăn chút điểm tâm gì đó không? Ta đi tìm người nấu bát cháo hoa đến?”

Thiệu Đường cũng không thấy đói, đến khí lực há miệng cũng không có, càng không nói tới ăn cơm, định lại lắc đầu, nhưng nhìn đến Dương Quá mặt xám mày tro ngồi đó, đoán chắc y ở mãi bên cạnh mình cũng chưa có nếm qua cái gì đi, nên khẽ gật đầu: “Cũng được…”

Dương Quá vừa mới đi ra, Hoàng Dung biết Thiệu Đường tỉnh lại liền đến thăm bệnh, mặc dù nàng lúc trước đối với Dương Quá có nhiều thành kiến, Dương Quá lại cùng Thiệu Đường cực kỳ thân thiết, nên cái nhìn của nàng với Thiệu Đường cũng khó có điểm gì tốt đẹp, nhưng dù sao hôm qua Thiệu Đường thay nàng đỡ một kiếm, cứu nàng một mạng, nên thái độ không khỏi có chút chuyển biến.

Hoàng Dung mang đến thuốc trị thương của Thiên Trúc thần tăng, Thiệu Đường vừa nghe, thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy, nói: “Cái gì? Thiên Trúc thần tăng đã đến?!”

“Đúng vậy, vừa vặn là đêm qua đến. Bằng không ngươi một kiếm ngay ngực kia đại phu nào có thể chữa được đây! Ít nhiều…”

Thiệu Đường không để Hoàng Dung nói xong, lo lắng ngắt lời: “Vậy đoạn trường thảo kia có được mang đến không?”

“Cái này…” Nụ cười trên mặt Hoàng Dung hơi cứng lại, lập tức nói: “Thần tăng nói bọn họ nơi đó không có đoạn trường thảo, nên mới đặc biệt tới đây, ngày hôm qua ông ấy đã hỏi ta, phải đi Tuyệt Tình cốc tìm mới có cơ hội!”

Thiệu Đường mi dài khẽ nhíu, đôi mắt vốn đầy nét vui mừng hơi tối lại, đi Tuyệt Tình cốc?...

“Thiệu Đường, ngươi đừng sốt ruột, đi Tuyệt Tình cốc cùng lắm vài ba ngày là tới, thời gian còn kịp!” Hoàng Dung thấy thế, cũng đoán được bảy tám phần, đối phương hẳn là đang lo lắng vấn đề thời gian, vì thế nói lời trấn an.
Thiệu Đường mày càng nhíu chặt, đúng vậy, nếu ngay lập tức đi hẳn là còn kịp, cho nên… Không thể trì hoãn, bèn nói: “Vậy làm phiền Hoàng bang chủ, chúng ta ngày mai phải lập tức lên đường!”

“Ngày mai?!...” Hoàng Dung ngẩn ra, nói: “Ngươi đang bị thương nặng như vậy, ngày mai chỉ sợ đứng lên cũng không ổn… Hay là để Quá nhi cùng bọn họ đi trước?...”

“Không!” Thiệu Đường lập tức chối từ, nói, “Ta không sao, ta cũng theo đi. Ngày mai lên đường.”

“Cái này…”

“Không được!”

Hoàng Dung còn đang do dự, chợt nghe một thanh âm từ cửa vọng vào, mang theo tức giận khó có thể che giấu. Người mới tới kia, không phải Dương Quá thì còn ai vào đây?

Dương Quá bước vội vào phòng, trên tay còn cầm bát cháo bèn đặt lên bàn, y vừa mới đi tới cửa liền nghe được hai người nói chuyện, nói cái gì ngày mai không biết nữa! Dương Quá thực sự có chút nổi giận, vừa mới trúng một kiếm ngay giữa ngực, quỷ môn quan cũng coi như đã đi một vòng, nằm còn chưa đủ mười hai canh giờ, đã đòi lặn lội đường xa! Bảo ai nghe xong có thể không tức giận? Y nói với Thiệu Đường: “Ngươi dù thế nào ta cũng sẽ không cho đi! Lo trị thương cho khỏe đi đã!” Dứt lời lại nói thêm: “Ta cũng thế nào cũng không đi, ở lại đây cùng ngươi!”

Thiệu Đường nghe mà sốt ruột, chờ bản thân trị thương xong, độc trong người y đã sớm phát tác!

Hoàng Dung thấy vậy bèn nói: “Đành vậy, Thiệu Đường ngươi trước nên nghỉ ngơi vài ngày, dù sao vết thương lần này không nhẹ. Bằng không Quá nhi cũng không yên tâm, trên đường đi lại lo lắng thân thể ngươi, cũng không đi nhanh được. Không bằng ở lại đây dưỡng sức mấy ngày, thời gian hẳn là vẫn kịp.”
Dương Quá thấy Thiệu Đường vẫn còn muốn nói, vội cướp lời: “Còn nữa, đêm qua mới là lần đầu tiên đánh lén quân doanh Mông Cổ, vẫn còn phải có lần thứ hai. Ngươi cứ an tâm dưỡng thương, chờ đến lúc khỏe lại, chúng ta cũng hoàn thành lần phóng hỏa thứ hai, đến lúc đó lại đi Tuyệt Tình cốc tìm thuốc giải.”


Thiệu Đường lúc này mới nhớ đến còn có kế hoạch chưa hoàn thành, trong lòng ngược lại càng thêm bất an, lần thứ hai đi doanh trại quân Mông Cổ hẳn là còn nguy hiểm hơn lần đầu nhiều…

Lời editor: Sao một chương nó lại dài như vậy... *đần mặt*



You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.