[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương tám mươi tám

/
0 Comments

Chương tám mươi tám: Gặp lại

Thiệu Đường bị tiếng nói đột nhiên xuất hiện bên tai làm ngẩn người, sửng sốt đứng ngốc nửa giây mới vừa mừng vừa sợ nghiêng đầu tìm kiếm chủ nhân của thanh âm đó.

Dương Quá không biết từ khi nào đã đi đến bên người Thiệu Đường, thấy đối phương ngẩng đầu nhìn mình, không khỏi mỉm cười, cầm lấy cổ tay Thiệu Đường nhẹ nhàng xoa nắn, nói: “Đau không? Nhìn hơi đỏ rồi.”

“…” Thiệu Đường cảm nhận được sự ấm áp truyền tới từ cổ tay, lúc này mới thấy một chút chân thật, nhìn Dương Quá trước mắt gần trong gang tấc, quần áo phủ một tầng bụi đất, một bộ dáng phong trần mệt mỏi, ngay cả tóc cũng có chút hỗn độn, nhìn tổng thể lại không hề có vẻ chật vật, kẻ này bất cứ khi nào cũng có thể lộ ra ba phần phong thái cuồng ngạo, lại càng thêm tiêu sái.

Dương Quá thấy Thiệu Đường há hốc miệng, lại không nói được lời nào, bộ dáng có phần ngốc ngốc, không khỏi cười khẽ ôm bờ vai hắn, giờ này khắc này thật chỉ muốn ôm chặt hắn vào trong ngực, đáng tiếc… Hít sâu một hơi, kiềm chế rung động trong lòng, rõ ràng chỉ xa nhau không tới một tháng, từng giây từng phút lại đều cảm thấy phi thường gian nan…

“Sao lại không nói gì?” Dương Quá đặt cằm trên đỉnh đầu hắn, tóc đen mềm cọ trên cằm có chút ngứa, hiện tại trong mắt hắn chỉ có một mình Thiệu Đường, cũng chỉ chứa được một mình Thiệu Đường mà thôi, không nén được mà ở bên tai đối phương nhỏ nhẹ nỉ non: “Thiệu Đường, ngươi sao lại ở chỗ này?... Ta rất nhớ ngươi!”

Thiệu Đường trong lòng run lên, lập tức cảm thấy khóe mắt có chút đau xót, giơ tay đánh vào ngực y một quyền, không nặng nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ, mắt đào hoa khẽ híp, không mặn không nhạt nói: “Tại sao lại không nói cho ta biết?”

Dương Quá vừa nghe đã hiểu người trong lòng sinh khí, nhưng thực ra y lại cũng cao hứng, Thiệu Đường vẫn luôn nhớ thương y đây mà, giả bộ một tay ôm ngực, nói: “Ta không cố ý mà. Chỉ là không muốn ngươi lo lắng thôi…”

“Ngươi…” Thiệu Đường mở miệng muốn mắng, đối phương lại cợt nhả, rặt một bộ dáng lấy lòng, cơn tức lớn đến đâu cũng đã tiêu mất bảy phần. Bất đắc dĩ cho y một cái liếc mắt xem thường, Thiệu Đường phát hiện, hắn đối với Dương Quá một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể than thầm một hơi.

“Đúng rồi!” Thiệu Đường vừa định nói gì, đột nhiên lại nhảy dựng lên, hai tay nắm chặt cánh tay Dương Quá.

“Làm sao vậy?” Dương Quá bị hắn dọa sợ, cũng cảm thấy khẩn trương, vội hỏi.
Thiệu Đường lúc này lại muốn thở ra một hơi thật dài, hắn vừa chợt nghĩ nếu dựa theo nguyên tác, lúc này Dương Quá hẳn đã thiếu mất một cánh tay, cho nên kinh hãi vội vàng xem xét, đụng đến cánh tay đối phương vẫn ấm áp lành lặn như xưa mới thoáng yên lòng.

“… Không có việc gì.”

Dương Quá nhíu mày, thiếu chút nữa bị hắn tự nhiên kinh hoảng mà hù chết, thương tiếc xoa xoa đầu Thiệu Đường, vẫn giống như trước kia…

“… Quá nhi…”

Dương Quá vừa mới bình tâm lại chợt nghe phía sau có người gọi hắn, có điều thanh âm này quen thuộc, liền hơi hơi gật đầu, “Cô cô.”

“A! Thì ra là Dương Quá!” Kim Luân pháp vương vốn không thấy được người mới tới là ai, chỉ thấy một bóng đen thoáng cái đã chạy tới, rồi roi của Doãn Khắc Tây đột nhiên đứt lìa. Mấy động tác vừa nãy nhanh đến quỷ mị, võ công đến như hắn cũng chỉ có thể nhìn đại khái, không thể xem rõ ràng, vốn đang thấy kỳ quái không biết cao nhân nào tới đây. Chờ tới khi thấy rõ người mới đến là Dương Quá lại không khỏi cả kinh, hắn đã biết Dương Quá võ công tốt, nhưng tuyệt đối không thể ngờ mới qua hai mươi mấy ngày, đối phương lại có thể mạnh tới cảnh giới đó, nói là xuất thần nhập hóa cũng không phô trương một chút nào.

Dương Quá liếc Kim Luân pháp vương một cái, nhưng cũng không thèm cho hắn một cái nhìn thứ hai, ánh mắt chuyển qua Doãn Khắc Tây bên cạnh, thản nhiên nói: “Ta ghét nhất bị người khác đụng tới thứ trọng yếu của mình.”

Doãn Khắc Tây bị Dương Quá nhìn có chút sợ hãi, lại nói: “Thì ra là ngươi, hóa ra vẫn còn chưa chết à.”

Trong trại quân Mông Cổ hôm đó, Dương Quá bị vây, cũng có giao thủ với đám người Kim Luân pháp vương, Doãn Khắc Tây mấy chiêu, đối phương đều là cao thủ võ lâm khó gặp, y dĩ nhiên là đánh không lại, không đến trăm chiêu đã trọng thương, cũng may cuối cùng thoát được ra ngoài. Vốn dĩ ấn tượng của y về Doãn Khắc Tây đã không thể nào tốt, giờ người nọ lại dám đụng tới Thiệu Đường, trong lòng càng thêm phiền chán.

Thiệu Đường thấy hắn ăn nói khó nghe, nhíu nhíu mày, có chút tức giận, lại nhìn tay trái Dương Quá cầm trường kiếm đen tuyền, đã sớm đoán được tám chín phần, chẳng lẽ đây là huyền thiết trọng kiếm? Dù sao cũng đúng thật là một thanh trọng kiếm không sắc bén không gia công.

Lúc này võ công Dương Quá so với trước kia có tiến bộ lớn, Thiệu Đường chợt nghĩ tới Dương Quá chạy tới cùng con chim điêu đầu trọc lóc lại không biết bay kia học võ, còn có điểm sinh khí, bặt vô âm tín, y thì hay rồi giờ đây võ công xuất thần nhập hóa, còn mình thì ngồi ngốc ở cái lều tranh mỗi ngày đều lo lắng muốn chết!

Dương Quá được đại điêu chiếu cố vài ngày liền, miến cưỡng đứng lên được liền muốn rời đi, vốn y tính sẽ quay về Tương Dương tìm Thiệu Đường, nhưng đại điêu kia lại thế nào cũng không chịu để y đi. Giằng co một hội lại bị chụp hôn mê mấy lần, Dương Quá bất đắc dĩ, biết mình chưa khôi phục được toàn bộ nội lực thì sẽ không phải đối thủ của nó, đành phải thành thành thật thật ở lại trong động, không cách nào đi được. Nói là thành thành thật thật, y vẫn cứ một bên thăm dò đại điêu một bên lo lắng bất an, y nhớ Thiệu Đường, Thiệu Đường không biết y lưu lạc đến nơi nào, nhất định sốt ruột muốn chết, huống hồ đã đi bao lâu cũng không có tin tức gì. Vài ngày trôi qua, chính mình lại lo lắng không biết Thiệu Đường thế nào? Vết thương không biết đã ổn chưa…

Vài ngày sau, Dương Quá cuối cùng vẫn không đi được, hết thảy đều như trong nguyên tác, đại điêu mang y đến mộ kiếm, đào huyền thiết trọng kiếm cho y, còn dạy y luyện kiếm tập võ. Cứ như vậy, hơn mười ngày đã trôi qua…

Đợi đến lúc Dương Quá không thể kiên nhẫn được nữa, thương thế trên người y trừ bỏ những vết sẹo lớn nhỏ ngoài da đều đã khỏi hẳn, võ công lại tăng tiến không ít, hơn nữa thứ kỳ lạ đại điêu mang đến cho y ăn cũng khiến nội lực tốt lên nhiều. Tất cả giống như một giấc mơ, cho đến khi đại điêu cũng không còn là đối thủ của Dương Quá nữa, không còn ngăn y lại được. Y liền từ biệt đại điêu, định quay về Tương Dương tìm Thiệu Đường.

Nhưng khi y ra khỏi sơn cốc, lại phát hiện nơi này hình như cách rất xa Tương Dương, căn bản không biết được mình đã trôi dạt đến nơi nào. Trên đường không gặp được một người qua đường nào, đành phải dựa theo cảm giác lúc trước mà đi, đi mãi đến một trấn nhỏ, mới giật mình nhận ra mình vậy mà đã tới được phụ cận Chung Nam sơn.

Dương Quá vốn không định lên Chung Nam sơn, y từ nhỏ đã không có hảo cảm với Toàn Chân giáo, huống hồ cô cô cũng đã không còn ở trong cổ mộ, y không có lý do gì để lên núi. Lúc y đã chuẩn bị rời khỏi nơi này, lại gặp một người hùng hùng hổ hổ một đường chạy tới.

Dương Quá vốn đang thấy kỳ quái, người nọ khinh công phải đến bực nào mới nhanh được như vậy, đến gần mới thấy, hóa ra là lão ngoan đồng Chu Bá Thông! Còn không đợi y lên tiếng chào hỏi, Chu Bá Thông đã lập tức ngừng lại, lôi kéo y mà khua tay múa chân nói cái gì “Tiểu nha đầu nhà ngươi khi dễ ta! Nàng đã nói chơi với ta, vậy mà lại không giữ lời gì hết!”

Mới đầu, Dương Quá nghe như lọt vào sương mù, nghe mãi cũng không hiểu được gì, để Chu Bá Thông lôi kéo một hồi lâu mới kinh ngạc nhận ra, người hắn đang nói tới kia chính là Thiệu Đường không thể nghi ngờ!

Dương Quá vừa mừng vừa sợ, y không hiểu được Thiệu Đường vì sao lại xuất hiện ở chốn này, nhưng lúc đó Dương Quá dĩ nhiên không quản được nhiều như vậy, y chỉ một lòng ngóng trông được lập tức thấy Thiệu Đường, đem hắn gắt gao giam giữ trong lòng, không bao giờ buông ra nữa.

Hỏi nhanh Chu Bá Thông Thiệu Đường ở nơi nào, liền lập tức triển khai khinh công chạy thẳng lên Trùng Dương cung trên Chung Nam sơn. Quả nhiên, y tìm được Thiệu Đường trong Trùng Dương cung! Nhưng lúc nhìn thấy cũng là khi Doãn Khắc Tây vung roi quấn lấy cổ tay Thiệu Đường, kéo một cái khiến hắn lảo đảo…

Doãn Khắc Tây ăn nói không hề khách khí, khiến cơn tức của Dương Quá lại càng tăng thêm mấy phần, trên mặt lại thêm vài phần hàn khí.

Kim Luân pháp vương bên kia thấy Dương Quá võ công đại tăng, trong lòng có vài phần kiêng kị, nhưng không biết võ công y đã tăng tiến được bao nhiêu, vốn có ý thử, lúc này gặp Dương Quá cùng Doãn Khắc Tây nảy sinh mâu thuẫn, lập tức nghĩ ra một kế. Thờ ơ lạnh nhạt, lại làm như hảo tâm thêm dầu vào lửa, bỏ mắm dặm muối nói: “Xem ra võ công của Dương Quá đã tiến rất xa rồi, chúng ta chỉ sợ không còn là đối thủ của hắn đâu.”

Doãn Khắc Tây vừa nghe vậy, khinh thường cười nhạo một tiếng, hắn vốn tự hào về võ công của mình, mắt đảo một vòng trên người Dương Quá, nhìn thấy huyền thiêt trọng kiếm trên tay đối phương mới hiểu được, vừa rồi roi của mình bị y dùng chính thanh kiếm này chém đứt, đối với huyền thiết trọng kiếm kia có chút tức đỏ mắt, nói: “Các ngươi có sợ, ta đây cũng không sợ.”

Thiệu Đường dĩ nhiên là nghe hiểu dụng ý của Kim Luân pháp vương, nhưng cũng không quá lo lắng, với võ công hiện tại của Dương Quá, sợ là bất cứ ai ở đây y cũng có thể tùy tay đánh mà thắng đi!

“A…”

Thiệu Đường vừa nghĩ tới đó, bỗng nhiên phát hiện Dương Quá hình như có gì không ổn. Người bên cạnh, một bàn tay lơ đãng đè trên ngực, lông mí nhíu nhíu, khẽ rên từng tiếng rất nhỏ.

“Làm sao vậy?!” Thiệu Đường lập tức lo lắng, không phải là do độc Tình hoa phát tác chứ?!

“… Không việc gì…” Dương Quá chậm rãi lắc lắc đầu, y đau đến mức môi cũng khẽ run rẩy, vừa mở miệng nói được mấy chữ, chợt nghe ngòn ngọt, không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu tươi, ‘phốc’ một tiếng phun xuống tảng đá trước mặt.

“Quá nhi!”

Tiểu Long Nữ bên kia trước sau vẫn chưa cất lời, lúc này thấy Dương Quá vô duyên vô cớ bỗng dưng nôn ra máu, không khỏi sợ hãi kêu lên.

Biến cố này làm tất cả mọi người choáng váng. Tim Thiệu Đường cũng lập tức như muốn vọt lên tận cổ. Vừa rồi gặp lại hắn thấy Dương Quá ổn như vậy, còn tưởng độc Tình hoa đã không còn vấn đề gì nữa, dù sao ngày độc phát cũng đã qua lâu rồi. Ai ngờ…

Đám người Kim Luân pháp vương cùng Doãn Khắc Tây bên kia dĩ nhiên là mừng rỡ, vốn dĩ có vài phần kiêng kị giờ đã bay biến không còn bóng dáng.

Doãn Khắc Tây thấy Dương Quá mi tâm nhíu chặt, rõ ràng là đau đớn khó nhịn, biết là cơ hội khó gặp, lập tức hét lớn: “Tiểu tử, xem chiêu của ta đây!” Dứt lời, cây roi vốn đã đứt một đoạn vung lên, vút một tiếng đánh úp về phía Dương Quá!

Thiệu Đường cả kinh, lúc này Dương Quá đau đến muốn gập thắt lưng, không nghĩ gì nhiều lập tức muốn lấy thân che chắn cho y, lại bị người nhanh tay hơn mà chế trụ eo lưng.

“Thiệu Đường, ta không sao, yên tâm.” Người kia cúi đầu nói sát bên tai, Thiệu Đường chỉ cảm thấy lưng áo bị kéo chặt, dĩ nhiên là vì Dương Quá một tay ôm lấy kéo lùi lại, được y dùng chính thân mình che ở phía sau.

“Xoạt—“

Huyền thiết trọng kiếm trong tay Dương Quá vốn vẫn chống trên mặt đất, sợi roi vàng rực rỡ xoạt một tiếng liền quấn chặt lên, giống như một con độc xà gắt gao quấn lấy thân kiếm đen tuyền.

Đến lông mi cũng không thèm động một chút, Dương Quá vẫn một vẻ mặt thản nhiên, như thể ngoại trừ trò chuyện với Thiệu Đường ra thì chuyện gì bên ngoài cũng không đáng để hắn bố thí một chút lực chú ý, tay trái nâng lên lơ đãng lau đi vết máu lưu lại trên khóe miệng, tay phải cầm kiếm rung lên, vừa động liền soạt một tiếng chói tai, chỉ nhìn thấy kim quang lóe lên, sợi roi uốn lượn bỗng nhiên bị chấn động đến tuột ra, bị cắt thành vô số đoạn nhỏ, ngay cả bảo thạch quý giá khảm bên trên cũng đều bị đánh nát bấy, lạch cạch rơi đầy đất.
Doãn Khắc Tây chỉ cảm thấy thân roi hơi chấn động, một luồng nội lực theo roi phản về tay mình, khiến tay hắn nhất thời bị chấn động đến tê dại không còn chút lực, roi rớt khỏi tay, hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) máu tươi đầm đìa. Không đợi hắn kịp nhận định chuyện vừa xảy ra, huyền thiết trọng kiếm đã vung lên, một chiêu khiến mảnh vỡ của một viên ngọc bích bay vụt qua…
Chỉ nghe Doãn Khắc Tây “A” một tiếng đau đớn, ngã quỵ xuống đất. Mảnh ngọc bích không lớn không nhỏ kia không ngờ lại nhanh như chớp mà đập vào vai phải hắn, xuyên qua xương bả vai ra ngoài. Mảnh ngọc vốn xanh biếc thoáng chốc đã hóa đỏ lòm!
Dương Quá xuất thủ, một chiêu này đã nhanh còn phi thường tàn nhẫn, khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc, ngạc nhiên đến dường như cả hô hấp cũng quên.  Tốc độ như thế nào, lực đạo như thế nào mà có thể xuyên thấu cả xương bả vai một người? Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm cho người ta có chút không rét mà run.
Doãn Khắc Tây đau đến lăn lộn trên mặt đất, xương bả vai bên phải bị đục lỗ, tức là tay phải sau này sẽ không còn dùng lực được nữa, đối với người tập võ mà nói chẳng khác gì phế đi, từ nay về sau hắn sẽ không thể dùng roi!
Dương Quá đối với Doãn Khắc Tây đã muốn khóc thét lại không phản ứng gì, lại quay sang lôi kéo Thiệu Đường nói: “Ngươi vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mà ta hành động nhanh, kịp kéo ngươi lui về phía sau.”
Thiệu Đường thấy khóe miệng y còn vương tơ máu, cũng không thèm để ý lời y nói, bảo: “Ngươi làm sao vậy? Vẫn là độc Tình hoa sao? Tại sao lại hộc máu? Có nặng lắm không, ngươi làm ta sợ muốn chết!”
“Là… là ta không tốt, thực sự không có việc gì đâu.” Dương Quá thấy hắn sốt ruột, trong lòng lại càng cao hứng, kéo tay đối phương đặt lên môi hôn hôn, cười nói: “Ta không sao, không phải độc Tình hoa đâu, đừng lo lắng.”
Quả thật không phải là độc hoa Tình, độc Tình hoa trong cơ thể Dương Quá còn chưa giải, nhưng bệnh trạng lúc phát tác lại càng ngày càng nhẹ, tốt hơn so với trước kia rất nhiều, không đến nỗi không chịu nổi. Nhưng trong cơ thể y giờ lại có một loại độc mới, là độc của Lý Mạc Sầu buộc y ăn vào, mỗi ngày đều phát tác vài lần, có ngày chỉ hai lần, có ngày tới năm sáu lần, không có quy luật gì.

“Không phải… Vậy thì là thứ gì gây nên?!” Thiệu Đường thấy Dương Quá dám trả lời có lệ với cả mình, lại càng bực tức, nhất định phải hỏi cho kỹ càng.

Mới vào học kỳ mới nên tạm thời chưa ổn định thời gian được TT_TT Không giữ được lịch update đã tính nữa, tới đâu hay tới đó vậy ._.


You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.