[Phá Vỡ Truyền Thuyết] Chương chín mươi

/
0 Comments

Chương chín mươi: Tình cảm chân thành trên cõi đời này

Võ công của Dương Quá tiến bộ không ít, làm cho Kim Luân pháp vương dù đã sớm có chuẩn bị cũng phải lắp bắp kinh hãi. Tiểu tử trước kia không thể cùng hắn tiếp được mười chiêu giờ đã có thể đánh ngang tay với hắn. Nội lực hùng hậu, đã đến mức so với hắn sàn sàn ngang nhau. Mọi người ở đây, ngoại trừ Kim Luân pháp vương đã không còn ai là đối thủ của Dương Quá. Mấy vị cao thủ võ lâm cùng đi với Kim Luân pháp vương, đều tiếp không nổi mười chiêu của y.
Kim Luân pháp vương cùng y tiếp hơn trăm chiêu, tiêu hao rất nhiều nội lực, lại vẫn không phân thắng bại!
Thiệu Đường đứng ở một bên, tự đặt mình bên ngoài vòng chiến, sốt ruột đi qua đi lại. Bên kia Tiểu Long Nữ cùng Toàn Chân ngũ tử cũng chưa nói được mấy câu lại bắt đầu giao chiến. Tiểu Long Nữ dùng song kiếm, uy lực không thể so với trước kia, vài vị đạo sĩ kia thực sự không động được đến nàng. Có điều dù gì vẫn là lấy năm chọi một, nói thế nào cũng là đa số chiếm ưu thế, Tiểu Long Nữ nhất thời cũng không thoát thân được.
Thiệu Đường nhìn mấy người đánh loạn thành một đoàn, thật sự ngoại trừ đau đầu vẫn là đau đầu. Hắn từ nhỏ là công tử danh gia vọng tộc, xã hội đen cũng không phải chưa từng gặp qua, có điều… Cũng không đánh kịch liệt đến thế được! Không thể không nói, cổ đại và hiện đại khác nhau rất nhiều…
Thiệu Đường đã có tính toán trước, nghe lời Dương Quá, không chạy loạn cũng không đi hỗ trợ, dù sao cũng đều đang ở thế giằng co, không ai chiếm được tiện nghi của ai.
Đang đánh nhau tới bất diệc nhạc hồ, bỗng nhiên lại có thêm một thanh âm từ xa vọng lại, rất nhanh đã tới gần, kêu lên: “Ta nói ngươi sao lại thế này! Ta không thích chơi cùng ngươi! Đã nói không muốn chơi cùng ngươi!”
Vừa nghe được giọng nói này, thực sự là không thể có người thứ hai, đúng là lão ngoan đồng Chu Bá Thông!
Chu Bá Thông chạy trốn cực nhanh, đầu câu mới loáng thoáng nghe không rõ, đến từ cuối cùng đã thành ra gần ngay trước mặt. Chỉ thấy một thân ảnh loáng cái nhảy qua tường tiến vào, chạy dọc theo chân tường một đoạn, bỗng dung lại xoay người vọt về phía đám người đang đánh nhau bên trong, còn ồn ào: “Làm thế nào đây làm thế nào đây, phiền quá!”
Toàn Chân ngũ tử đang cùng Tiểu Long Nữ đánh ngang tài ngang sức, bỗng nhiên lại thấy Chu Bá Thông chạy trốn tới nơi, đều ngẩn người, động tác trên tay cũng nhất thời khựng lại. Tiểu Long Nữ thấy thế, kiếm liền vung lên, thả người lui ra khỏi vòng chiến, lùi về phía sau năm bước.
“Sư thúc!”
Toàn Chân ngũ tử gặp Chu Bá Thông nơi nơi chạy loạn, cũng chỉ có thể gọi một tiếng, không biết được hắn đang định làm gì.
“Chu Bá Thông! Ngươi đang làm gì vậy?” Thiệu Đường ngạc nhiên, cũng lên tiếng hỏi.
“Có người đuổi theo ta!” Chu Bá Thông chân vẫn không ngừng, nhưng lại quay đầu nhìn Thiệu Đường, bèn chạy vòng lại để tới cạnh hắn, nói: “Ngươi vẫn còn đang ở đây a… Ngươi xem ngươi xem! Có một người bên kia, ta cũng không biết nàng là ai cả! Đã nói sẽ không chơi với nàng! Vậy mà cứ quấn mãi lấy ta!”
Thiệu Đường theo hướng tay hắn chỉ nhìn qua, bóng người trên đầu tường kia vừa bám theo nhảy xuống. Người nọ động tác cũng cực nhanh, căn bản không thấy rõ bóng dáng cho lắm, một thân đạo bào gió thổi bay phấp phới, trên tay cầm phất trần, chính là Xích luyện tiên tử Lý Mạc Sầu chứ còn ai!
“Lý Mạc Sầu?!” Thiệu Đường kinh ngạc trợn tròn mắt, không nghĩ vẫn còn có lúc gặp lại Lý Mạc Sầu!
“Sư tỷ?” Tiểu Long Nữ cũng cả kinh.
Lý Mạc Sầu khóe miệng nhếch lên một mạt cười lạnh, nói: “Ta đã nói cái bình kia chính xác là của sư muội. Sư muội ngươi quả nhiên đang ở nơi này!”
Không lâu trước đó, Chu bá Thông sau khi gặp được Dương Quá dưới chân núi, hai người lại vội vàng chia tay. Hắn vốn định xuống núi luôn, nhưng lại nghĩ sợ dưới núi không có ong mật, sờ sờ Ngọc Phong tương trộm được của Tiểu Long Nữ, vẫn là chơi ở trên núi vui hơn.
Ai ngờ được, Chu Bá Thông vừa mở bình nhỏ ra, ong mật còn chưa gọi được một con, lại gọi được một Lý Mạc Sầu!
Ngày đó Lý Mạc Sầu phát hiện Dương Quá đã chạy mất, vô cùng tức giận, nhưng lại không biết y chạy đường nào. Tiểu tử này trên người đã trúng kỳ độc, Lý Mạc Sầu tuyệt đối không ngờ được y lại dám bất chấp sống chết, cứ như vậy chạy mất! Vội vàng tìm kiếm xung quanh, vốn nghĩ Dương Quá độc phát thường xuyên, hơn nữa lại đang trọng thương, nhất định không đi được xa, nhưng tìm khắp toàn bộ đỉnh núi lại không thấy bóng dáng y.
Lý Mạc Sầu không tìm được Dương Quá, liền một đường thẳng tiến Chung Nam sơn, định quay về cổ mộ ôm cây đợi thỏ. Có điều vừa lên núi, liền nhìn thấy Chu Bá Thông cầm trên tay một bình sứ nhỏ, bình sứ kia nàng không thể nhìn lầm, chính xác là của Tiểu Long Nữ!
Còn chuyện sau đó… Chu Bá Thông nghe không hiểu ý của Lý Mạc Sầu, Lý Mạc Sầu lại đuổi riết Chu Bá Thông không chịu tha, hai người ông nói gà bà nói vịt, một bên chạy một bên truy. Chu Bá Thông lúc đầu còn tưởng chơi vui, về sau chạy hơn nửa ngày bắt đầu thấy nhàm chán, Lý Mạc Sầu lại vẫn cứ đuổi mãi không buông. Vì vậy, Chu Bá Thông liền hét lên bảo không muốn chơi nữa, dĩ nhiên đối với Lý Mạc Sầu chỉ như gió thoảng bên tai.
Lý Mạc Sầu thân ảnh nhoáng lên một cái đã tới trước mặt Tiểu Long Nữ, nói: “Sư muội, ngươi khiến ta tìm thật vất vả!”
Tiểu Long Nữ nhíu nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: “Sư tỷ, ngươi đừng phí công vô ích nữa, Ngọc Nữ Tâm Kinh ta sẽ không giao cho ngươi.”
“Vậy sao?” Lý Mạc Sầu nghe nàng nói kiên quyết như thế, lại không tức giận, ngược lại cười thản nhiên, nói: “Không giao?... Sư tỷ đây cũng sẽ không cưỡng cầu. Bất quá, ta tự có phương pháp buộc ngươi phải ngoan ngoãn giao ra đây!”
Thiệu Đường nghe mà buồn bực, Lý Mạc Sầu vẫn muốn Ngọc Nữ Tâm Kinh như trong sách đã nói, mà hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, bà ta sao còn đến đây phá rối thêm nữa! Nghe giọng Lý Mạc Sầu, Thiệu Đường không khỏi rùng mình, thật sự là không hề có ý tốt!
Tiểu Long Nữ mày nhíu càng chặt, lặng yên không nói.
Lý Mạc Sầu thấy vậy liền cười khanh khách, nói: “Nếu là đem tính mạng đồ đệ bảo bối của muội ra trao đổi thì sao?”
Tiểu Long Nữ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn sang Dương Quá đang đánh nhau với Kim Luân pháp vương bên kia, nói: “Quá nhi… Quá nhi sao lại…?...”
“Đồ nhi bảo bối của muội ra là còn chưa nói a.” Lý Mạc Sầu làm bộ kinh ngạc, cười nói: “Quả nhiên, đồ đệ tốt của muội còn sợ sư phụ lo lắng.”
Thiệu Đường nghe vậy cũng không khỏi nhíu nhíu mày, ngầm liếc Dương Quá một cái, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cả kinh: “Ngươi đã hạ độc Dương Quá?”
“Thông minh!” Lý Mạc Sầu kiêu ngạo cười, “vẫn là ngươi thông minh!”
Dương Quá bên kia vốn đang cùng Kim Luân pháp vương bất phân thắng bại, bỗng nhiên nghe được giọng Lý Mạc Sầu, ban đầu còn tưởng mình nghe lầm, những lời phía sau lại làm y không thể không tin! Lý Mạc Sầu đang yên đang lành lại xuất hiện, còn định nói chuyện mình bị trúng độc cho mọi người…
Kim Luân pháp vương vừa nghe chuyện Dương Quá trúng kịch độc, tất nhiên là vui còn không kịp, liền vung mạnh kim luân, đẩy vào thêm vài phần nội lực. Dương Quá không ứng phó nổi, phải lui về sau hai bước, nghiêng người né tránh, có chút chật vật.
“Ngươi!...” Tiểu Long Nữ cắn môi, không biết phải nói gì.
Thiệu Đường thấy Dương Quá đã lảo đảo một chút thì kêu thành tiếng, trong lòng đã quyết, nói: “Lý Mạc Sầu! Ngươi muốn có Ngọc Nữ tâm kinh, có phải hay không!”
“Chuyện đương nhiên!” Lý Mạc Sầu lập tức đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói: “Chỉ cần đem Ngọc Nữ tâm kinh giao ra đây, ta lập tức cho Dương Quá giải dược!”
“Được!” Thiệu Đường không chút lưỡng lự nói: “Vậy trước hết ngươi giúp Dương Quá đánh lui cường địch đi đã!”
“Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi! Ngươi là ai ?! Dựa vào cái gì đảm bảo sư muội ta đáp ứng?” Lý Mạc Sầu nhíu mày, nhìn Dương Quá đang lâm vào thế hạ phong, nói: “Nếu ta hỗ trợ Dương Quá đánh lui địch rồi, ngươi lại không giao ra Ngọc Nữ tâm kinh thì sao?”
“Ngươi không tin đảm bảo của ta sao?” Thiệu Đường cười lạnh, nhìn Lý Mạc Sầu nói: “Ngươi liệu có tư cách nói chuyện chữ tín với ta hả?”
“Ngươi…”
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn!” Thiệu Đường phủ đầu.
Cao thủ so chiêu, thắng bại là trong ý niệm. Dương Quá lúc trước một thoáng phân tán mà thất thủ, liền bị bức lui liên tục, khó khăn né tránh. Lúc này y bình tâm lại, lấy công làm thủ, lấy lại được một chút lợi thế, cũng không lộ ra chút sơ hở nào, các đại môn đều bảo hộ cẩn thận, có điều trong nháy mắt vẫn đang trong lúc nguy kịch.
Lý Mạc Sầu sắc mặt xanh mét, nhưng cũng không có cách nào khác, kể cả chỉ có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua, dù trong lòng không tin Thiệu Đường, nhưng lúc này không tin cũng phải tin!
Thiệu Đường buộc Lý Mạc Sầu giúp Dương Quá thực sự là chuyện bất đắc dĩ. Tiểu Long Nữ cùng Toàn Chân ngũ tử vì Chu Bá Thông đột ngột nhảy ra đã tạm thời ngưng chiến, đác tiếc năm đạo sĩ kia còn bận giữ bộ dáng danh ngôn chính phái, thấy Dương Quá cùng Kim Luân pháp vương so đấu, cũng cố kỵ cái gì mà quy củ giang hồ một chọi một, không chịu ra hỗ trợ! Thiệu Đường thật muốn cho mấy người bọn họ mỗi người một bạt tai, quân Mông Cổ đã đánh tới cửa rồi, còn chú ý quy củ nỗi gì!
“Vút—“
Lý Mạc Sầu im lặng một lát, bỗng nhiên ống tay áo rung lên, một loạt cương châm liền bay vút ra, sượt qua tai Dương Quá thẳng hướng mặt Kim Luân pháp vương.
Kim Luân pháp vương cả kinh, vội vàng tránh né, Dương Quá chớp lấy thời cơ, chuyển bại thành thắng, đao vừa bổ xuống, đối phương tránh né không kịp, một kiếm liền chém lên vai, máu chảy đầm đìa. Mà cương châm cũng chỉ có thể tránh được một nửa, còn vài cái đã đâm vào da thịt.
Dương Quá bám riết không rời, vung tay vận toàn lực cho Kim Luân pháp vương một chưởng. Kim Luân pháp vương không kịp né tránh, lập tức trúng đòn, phun ra một ngụm máu.
Quân Mông Cổ thấy thắng bại đã phân, không khỏi luống cuống. Kim Luân pháp vương cũng hiểu lúc này nếu còn tiếp tục dây dưa, chịu thiệt chỉ có mình, bỗng nhiên phi thân lên, trong chớp mắt, lên xuống vài lần, đã sớm nhảy qua tường bỏ đi.
Còn lại một ít binh sĩ Mông Cổ cùng người trong võ lâm thấy thế cùng đều bỏ chạy. Mấy tên lính còn lại thấy thế lại càng thêm bối rối. Toàn Chân ngũ tử ra lệnh một tiếng, nhóm đạo sĩ liền vung trường kiếm vây đám tàn binh Mông Cổ lại.
Quân Mông Cổ thế mạnh đã không còn, chỉ trong chốc lát đều bị trói lại mang đi.
Dương Quá thấy Kim Luân pháp vương đã chạy, cũng không buồn đuổi theo, bản thân thắng được cũng không phải nhờ lý do vẻ vang gì, nhưng dù gì cũng đã dốc hết sức. Vừa rồi đánh nhau một phen, kịch độc bị kích thích liền tái phát, đau đớn không thôi.
Dương Quá sắc mặt trắng bệch, nếu không phải nhờ huyền thiết trọng kiếm chống đỡ phần lớn trọng lượng cơ thể, chắc chắn đã ngã xuống.
“Quá nhi…”
Thiệu Đường vội đến không kịp nói lời nào, gấp gáp tới dìu y, nói: “Dương Quá! Ngươi sao rồi?”
“… Không việc gì đâu.” Dương Quá nâng tay lau lau khóe miệng, trong bụng một trận quay cuồng, cổ họng đầy vị huyết tinh, khó chịu muốn chết. Lại không muốn Thiệu Đường vì y mà lo lắng, cố đem một búng máu đã lên tới cổ nuốt lại. Vì thế mới phải lo lắng đi lau khóe miệng, chỉ sợ có tơ máu tràn ra.
Thiệu Đường nào có chuyện không phát hiện ra, nói: “Ngươi lại bị độc phát rồi?”
“… Không có gì đáng ngại.” Dương Quá mở miệng, lại cảm thấy chỗ máu vừa nuốt xuống kia rục rịch muốn vọt lên trở lại, tích cóp ở cổ họng, làm y có chút ghê tởm, nhíu nhíu đầu mày khó chịu.
“Dương Quá, ngươi nếu còn biết lo cái mạng nhỏ của mình thì mau bảo sư phụ tốt của ngươi đem Ngọc Nữ tâm kinh giao ra đây!” Lý Mạc Sầu không kiên nhẫn nói.
“Ngọc Nữ tâm kinh vốn là của cô cô, ngươi đừng có mơ!” Dương Quá ngay cả lông mi cũng không động một chút, thản nhiên nói.
“Thế sao? Đừng có vội khẳng định vậy chứ.” Lý Mạc Sầu cười nhìn Tiểu Long Nữ, nói: “Không phải cũng nên hỏi ý tứ của chánh chủ một chút sao.”
“Sư muội, ngươi nhẫn tâm nhìn tình lang tốt của mình khổ sở chịu đựng độc phát sao?” Lý Mạc Sầu cười.
“Lý Mạc Sầu!” Dương Quá nghe bà ta nói cái gì “tình lang”, lập tức nhíu mày: “Lý Mạc Sầu, ngươi giữ mồm miệng sạch sẽ chút!”
“Ngươi có gan làm, lại còn sợ người khác nói ra nói vào!” Lý Mạc Sầu không nóng không lạnh nói.
“Tiểu súc sinh, ngươi hóa ra còn cùng sư phụ ngươi…”
“Triệu Chí Kính! Ngươi còn dám nói bậy!” Dương Quá không đợi Triệu Chí Kính bên kia nói xong, quát.
“Sư tỷ, ngươi muốn Ngọc Nữ tâm kinh thì thôi, sao lại còn nói hươu nói vượn.” Tiểu Long Nữ nói xong, sắc mặt trầm xuống, có chút phiền muộn, “Ta đúng là thích Quá nhi, ta nhớ thương hắn, không lúc nào không nghĩ tới hắn… Nhưng, nhưng tâm tư Quá nhi lại không như vậy…”
Lý Mạc Sầu cười lạnh, “Sư muội, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao? Thật sự khiến người ta chê cười! Ngươi cùng tên tiểu tử kia loạn luân, giờ lại xấu hổ không muốn nói cho người khác?”
Dương Quá nghe bà ta nói càng ngày càng khó nghe, trong lòng bốc hỏa, y tức giận vì Lý Mạc Sầu dám nói bậy trước mặt mọi người, lại còn tổn hại tới sự trong sạch của cô cô! Huống hồ y còn sợ Thiệu Đường hiểu lầm…
“Lý Mạc Sầu!” Dương Quá đột nhiên cao giọng, còn kéo Thiệu Đường vẫn đang luôn ở bên cạnh dìu y qua.
Thiệu Đường kỳ thực không để tâm chuyện đó, hắn đương nhiên là biết Lý Mạc Sầu vẫn hiểu lầm. Dương Quá đột nhiên lôi kéo lại dọa hắn nhảy dựng, không đứng vững, lảo đảo hai bước, còn chưa kịp kêu một tiếng đã ngã vào lòng Dương Quá.
Dương Quá cúi đầu, lại nhìn tới Thiệu Đường đối diện đang ngạc nhiên giương mắt nhìn. Y không khỏi cười sủng nịch, người đã ôm trong lòng, không khỏi cảm thấy trong lòng phá lệ thả lỏng, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi nở rộ, sáng rực như ánh mặt trời.
“Lý Mạc Sầu, ta với cô cô hoàn toàn trong sạch. Cô cô là người ta vô cùng kính trọng!”
“Hơn nữa ta vốn đã có người trong lòng! Có người ta thương…”
“Ta thích Thiệu Đường! Thiệu Đường là người thương của ta!”
“… Là tình cảm chân thành trọn đời của Dương Quá này…”
“Trừ bỏ Thiệu Đường, cả đời này của ta, bất cứ ai khác cũng nguyện không liếc nhìn một lần!”
Dương Quá nói không nhanh không chậm, từng lời nói đều ngập tràn hạnh phúc. Mà tất cả mọi người có mặt đều bị y làm cho đồng loạt hóa đá.
Thiệu Đường trong lòng cũng sửng sốt, sững người rồi từ từ thả lỏng. Hắn đã sớm biết, Dương Quá thích hắn, hắn cũng thích Dương Quá… Có điều, vẫn không nghĩ tới Dương Quá sẽ dám lớn tiếng thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy.
“Dương Quá! Ngươi, người vừa nói gì?!”
Toàn Chân ngũ tử choáng váng, chấn kinh nhìn Dương Quá, lại nhìn Thiệu Đường trong lòng y… Hai người kia rõ ràng đều là nam!
“Nói hay lắm! Nói hay lắm!”
Muốn tìm người không chút chấn kinh, lúc này cũng chỉ còn có Chu Bá Thông vô tâm vô phế. Chu Bá Thông từ đâu lại nhảy ra, nói: “Rất hay, rất hay!”
“Sư thúc!” Ngũ tử giữ chặt Chu Bá Thông, nói, “bọn họ đều là nam!”
“Dương Quá! Các ngươi sao lại có thể…?”
Dương Quá chỉ cười không đáp. Cũng không cần phải đáp, chỉ một nụ cười kia, nhìn liền hiểu rõ…

“Sư tỷ, ngươi hãy nhìn cho kỹ, nghe cho rõ đi…” Tiểu Long Nữ lặng lẽ mở miệng, đôi mắt đã đỏ, một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, “Quá nhi… Quá nhi hắn cũng không thích ta…”
Chương chín mươi mốt


You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.