[Bong bóng mùa hè fanfiction] Lạc Thần

/
0 Comments
Ừm, sự thực chỉ là tình cờ đọc được mấy reviews về Bong Bóng Mùa Hè--bộ truyện đọc từ thời xưa lắc xưa lơ và thiệt tình là ủng hộ tới cuối phân nửa vì tự hào mình đoán đúng couple ._.
Chi tiết còn nhớ không nhiều, nên chỉ có thể viết kiểu mơ mơ hồ hồ, cắt xén nội dung thế này =)) Chủ yếu là muốn bẻ lại bộ ngôn tình này chút xíu, ngày xưa dù kết thúc bằng couple mình ủng hộ đấy, cơ mà vẫn còn vô số gút mắc nuốt không trôi... Thôi, nói chung không có dũng khí giờ lôi ra đọc lại, nên có muốn phân tích kỹ lưỡng cũng không được :))

Couple Âu Thần x Lạc Hi nhé ~ Cơ bản là, bạn Hạ Mạt à, người bạn yêu thương nhất là Tiểu Trừng, thứ bạn luôn luôn phấn đấu hướng tới là thành công cá nhân, vốn dĩ không còn chỗ cho người yêu nữa... Nên bạn hãy để hai con người vì yêu mà bất chấp tất cả kia đến với nhau đi :))

Author's Note: Tớ biết rõ trình văn vẻ của mình cũng chả đến đâu, có lẽ một ngày nào đó sẽ ngồi rà soát chỉnh sửa văn phong lại cẩn thận... Nói chung là hiện giờ bài viết này đang trong tình trạng unbeta-ed =))

Lạc Thần

Vừa đặt chân đến đất Anh đã vô thanh vô tức bị bắt đi, đối với Lạc Hi cũng không phải chuyện gì đáng để kinh ngạc.

Nếu nói ngạc nhiên, có chăng chỉ là tại sao người kia không ra tay sớm hơn mà thôi. Mấy tiếng đồng hồ transit, không phải là rất tiện giết người diệt khẩu sao? Giữa một đất nước xa lạ, một hành khách không biết vì lý do gì mà lỡ chuyến bay… Sau đó biến mất.

Chỉ là, người muốn mạng cậu đầu tiên ở nơi đất khách quê người này, hóa ra lại không phải Âu đại thiếu gia cao ngạo độc tài kia.

Cậu thiếu niên Lạc Hi hoàn toàn không phản ứng trước ánh nhìn soi mói của người đàn ông trung niên trước mặt, ngược lại cũng âm thầm đánh giá đối phương.

Từ khi bị bắt đến giờ cậu chưa hề phản kháng. Có thử cũng vô dụng, thà rằng giữ sức, cũng đỡ phải ăn đấm đá vô cớ.

Nhìn hết một vòng từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, người lạ mặt kia cũng nghiêm túc đứng thẳng người trước Lạc Hi, đưa tay phải ra, phong thái cực kỳ lịch thiệp. Đáng lẽ ông ta cũng không phải khó coi, có điều khí chất ngoan độc lạnh lẽo của đôi mắt rắn kia thực sự là muốn giấu cũng không giấu nổi.

“Âu Viên.”

Lạc Hi không phản ứng, tay không còn bị còng cũng không thèm đưa ra bắt tay đối phương.

“Ông muốn gì?”

Người kia bất chợt cười ha hả, nhưng nét cười lại tuyệt đối không hề chạm tới tia sáng tàn nhẫn trong đôi mắt kia.

“Không muốn làm quen cũng không sao, cậu nhóc, cậu chỉ cần biết rằng chúng ta có chung kẻ thù.”

“Ta cho cậu một cơ hội chính tay hạ sát kẻ họ Âu kia, có dám đồng ý hay không?”

Lạc Hi yên lặng đấu mắt với kẻ kia một hồi lâu, rồi mới chầm chậm nói ra mấy chữ: “Lý do.”

“Cậu tự thấy mình không đủ hận hắn sao? Hay là mềm lòng? Không dám giết người?” Âu Viên nhếch môi, lẳng lặng xoay hướng câu chuyện về lại phía Lạc Hi.

“Ông muốn tôi nghe lời, thì phải thuyết phục được tôi về căn nguyên hợp tác của chúng ta đã. Tôi giết Âu Thần, ông sẽ được gì? Làm sao tôi biết được ông có nửa chừng dở chứng, muốn quay đầu hay không?” Nói cách khác là, cậu liệu có thể tin hai kẻ xa lạ, lại cùng lạnh lùng nguy hiểm không thua kém nhau, liệu có thực sự cùng căm ghét người kia đủ để bắt tay nhau đến khi nhiệm vụ hoàn thành?

Âu Viên búng tay cái chóc. “Bé con, cậu không nghĩ chỉ mất đi một Âu Thần, nhà họ Âu sẽ lập tức mặc ta làm mưa làm gió chứ? Kế hoạch của ta cậu không cần biết toàn bộ, chỉ cần làm đúng nhiệm vụ đã giao là được. Ta chỉ nói thế này: chúng ta đều là kẻ bị ruồng bỏ, nên giẫm đạp lại người khác là điều dễ dàng thế nào, ta không cần giải thích cho cậu nữa. Có điều, tập đoàn Âu Thần là thế lực như thế nào cậu có thể tạm hiểu, kế hoạch của ta chắc chắn phải vĩ đại tương đương. Nhớ lấy điều này: cậu chỉ là một quân cờ trong đó, dù quan trọng hay không, ta có thể mạo hiểm dựa vào một mình cậu để lấy mạng Âu đại thiếu gia, thì cũng có thể kết liễu cậu khi tự xét cậu không đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ.”

Lạc Hi khẽ nheo mắt. “Tại sao lại là tôi?”

Âu Viên phá lên cười lần nữa. “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ai là kẻ có thể hoàn toàn chống lại mị lực cháu trai cưng của ta? Dĩ nhiên là người đã vì mị lực đó mà mất đi tất cả, mất luôn cả người mình si mê nhất.”

Nhìn tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt rắn kia, Lạc Hi ngậm miệng, âm thầm nuốt lại những lời phản biện suy luận của ông ta về chuyện trước kia giữa ba người.

"Nhưng mà," ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Âu Viên lại một lần nữa lóe lên, "bé con không nghĩ mình có thể giữ nguyên bộ dáng này mà xuất hiện trước mặt Âu đại thiếu gia chứ?"

Kim loại sắc lạnh lóe qua trước mắt, rồi sau đó là đau đớn khiến Lạc Hi tối sầm hai mắt.


Dĩ nhiên, dựa vào một cậu thiếu niên, dù tâm tư có ngoan độc lạnh lùng thế nào chăng nữa cũng không thể đem ra ướp lạnh chết kẻ thù.

Vì vậy, suốt năm năm sau đó, Lạc Hi được bí mật huấn luyện thành sát thủ hàng đầu. Chỉ có điều, khóa huấn luyện của cậu mang danh nghĩa là đào tạo vệ sĩ.

Vệ sĩ mới được đưa đến không có chuyện được lập tức thăng cấp thành cận vệ đi theo bảo hộ Đại thiếu gia, chỉ có thể làm công việc canh gác lặt vặt, không khác chó giữ nhà là bao.

Đó là cho tới khi Lạc Hi bị Âu đại thiếu gia nhìn trúng.

Giống như chuyện xưa lại một lần nữa lặp lại, có điều nhân vật chính đã thay đổi. Lạc Hi dĩ nhiên không có hứng thú nhảy ra chặn đầu xe Âu Thần mà tự sát, nhưng người kia chỉ bằng một cái liếc mắt lại nhất quyết đem vệ sĩ này giữ lại bên người.

“Cậu tên là gì?”

Lặng người một thoáng, Lạc Hi im lặng nhìn vào mắt người trước mặt, một đôi đồng tử thăm thẳm, sâu không thấy đáy. Chỉ là một vết sẹo, thêm vài năm trưởng thành, người này lại có thế không nhận ra cậu nữa?

“Lạc.” Nhận thấy đối phương vẫn đang chờ câu trả lời, Lạc Hi lẳng lặng đáp, ánh mắt không bỏ sót một biểu hiện gì trên gương mặt người kia. Suy tư cùng tính toán ngầm lưu chuyển như từng đợt sóng ngầm trong đôi mắt kia, nhưng lại không có dấu hiệu gì là nhận biết.

Sau đó Lạc Hi mới nghiệm ra được nguyên nhân chính yếu khiến Âu Viên tự tin với việc đưa mình đến nhà họ Âu đến vậy. Đại thiếu gia kia đã mất trí nhớ, không còn ký ức gì về ân oán giữa họ, nhưng với một gương mặt thoáng quen thuộc lại thoáng xa lạ, chắc chắn Âu Thần sẽ phải lưu tâm.

Đúng vậy, nhưng không thể để hắn lưu tâm quá đáng, cũng không được phép gợi hắn nhớ lại, nên trên gương mặt vốn đã trưởng thành không ít này phải rạch một đường.

Vết sẹo mờ chạy từ sống mũi, qua một bên má rồi kéo dài tới tận xương hàm, không quá xấu xí dọa người, nhưng đủ để thu hết sự chú ý khỏi những phần khác trên gương mặt.

“Lạc.” Hôm đó, lặp lại tên cậu, Âu Thần khẽ gật đầu. “Từ nay, cậu sẽ ở bên cạnh ta.”

Nghe giọng điệu tự quyết nói một không nói hai đó, Lạc Hi cúi đầu, che giấu một nét cười lạnh.


Trong giấc mộng hỗn loạn có những nụ cười cay nghiệt, có tiếng mắng mỏ độc địa, có mùi máu tanh cùng thuốc súng, với tử khí lạnh lẽo…

“Lạc! Lạc!” Có người lay mạnh hai vai cậu, Lạc Hi choàng tỉnh, xoay người một cái lật người kia lại, vô hiệu hóa hay tay hai chân kẻ địch.

“Thiếu… thiếu gia?”

Đôi mắt Âu Thần rất gần, trong cảnh tranh tối tranh sáng như phát ra tia sáng lấp lánh, lại càng lộ rõ chiều sâu tăm tối khó dò.

“Cậu cũng thường gặp ác mộng?” Âu Thần hỏi khẽ, như không muốn phá vỡ yên tĩnh mong manh lúc này. Lạc Hi yên lặng, thân thể căng cứng không bộc lộ bất cứ cử động bất thường nào. Không được mím môi, ánh mắt không được di chuyển, tay cũng không được phép siết chặt… Những bài học che giấu này cậu đã sớm nằm lòng. Nếu không phải Âu đại thiếu gia ngựa quen đường cũ đến cả phòng ngủ của cậu cũng sắp đặt ngay sát bên, không ai có thể phá vỡ một tầng giáp bảo vệ nào của cậu.

Một ánh sáng lấp lánh trước ngực Âu Thần thu hút sự chú ý của Lạc Hi. Dù vô tình hay cố ý, lúc này tầm nhìn của cậu đã chuyển tới khối đá đen tuyền, giản đơn hình chữ nhật dẹt, lồng trong sợi dây chuyền bạch kim trên cổ Âu Thần. Thấy tay Lạc Hi buông lỏng, Âu Thần cũng thả lỏng, một tay chạm khẽ vào khối đá trước ngực. “Là vật được tặng, người đó nói là bùa may mắn, cũng đuổi được ác mộng.”

Khi nói những lời đó, Âu Thần khẽ mỉm cười rất tự nhiên, ánh mắt không tập trung như đang nhớ về người nào đó, khiến Lạc Hi không khỏi thầm ngạc nhiên.


Đứng trước tiệm đá quý nhỏ có vẻ cổ kính kia, mặt nạ hoàn hảo của Lạc Hi cuối cùng cũng xuất hiện kẽ nứt. Vẻ ngạc nhiên của cậu, chắc chắn đã bị ông già kia nhìn thấy.

Trong khi Âu Thần đi sâu vào trong tiệm, chăm chú ngắm nhìn từng món trong bộ sưu tập mới được giới thiệu, ông già đó dám thản nhiên quay qua nháy mắt với Lạc Hi.

“Nghĩ gì vậy cậu trai trẻ? Nghĩ Thiếu gia nhà cậu không phải người, không có lúc thả lỏng hay sao?”

Quả thực, Âu Thần khi trò chuyện với ông lão này luôn thoải mái mà nhu hòa, không giống vẻ cẩn trọng khi cần phải đối đãi tốt với người khác trên thương trường, nhưng cũng tuyệt đối không giống sự chiều chuộng vô điều kiện như với sủng vật năm xưa.


Một thời gian rất dài sau đó, khi Lạc Hi cũng không tự chủ được mà thả lỏng vài phần trước ông lão luôn cười thoải mái kia, cậu mới lên tiếng hỏi về lai lịch miếng ngọc trong ngực Âu Thần. Sợi ren lụa màu xanh luôn trên cổ tay kia thì không nói, nhưng miếng ngọc này, có điểm gì quan trọng tới vậy?

Ông già vuốt ve bề mặt trơn láng của miếng ngọc được Âu Thần nhờ Lạc Hi đem tới ‘kiểm tra định kỳ’ kia, bỗng nhiên bật cười, khoát tay chỉ hằng hà sa số những món bảo vật xung quanh: “Từng này đồ quý giá, cậu bảo khi người ta tới chọn hàng, nhìn khắp một vòng liền lấy một thứ, là vì cái gì? Tâm yêu cái đẹp ai chẳng có, nhưng thấy bắt mắt mà nhặt lên, hay dựa vào một loạt yêu cầu về đặc điểm, chất liệu mà chọn, tất cả đều chỉ làm cảnh mà thôi, chỉ để đem về làm vật trưng bày.”

“Nhưng một thứ như thế này,” ông cầm sợi dây chuyền, để miếng ngọc với những đường vân chìm ẩn hiện lơ lửng trên không trung, “hàng ngày luôn đeo bên mình, từng đường nét, từng vết xước, vẻ đẹp cũng như khuyết thiếu, đều thuộc nằm lòng, rõ ràng không có lý do gì, hễ buông bỏ là khó chịu…” 

Ông nói tới đây thì chuông điện thoại của Lạc Hi bỗng vang lên, liền mỉm cười dừng lại đợi. Là Âu Thần, gọi điện hỏi đã có thể mang đồ về chưa.

Phủi phủi tay, ông già cất miếng ngọc vào hộp, đưa lại cho Lạc Hi. “Ai lại đem ngọc tùy thân đi bảo trì định kỳ bao giờ? Vốn là không cần thiết, nhưng không có hại gì thì cứ làm để thỏa mãn tâm lý thôi.”

Đợi cậu ra đến cửa, ông mới nói thêm một câu: “Vậy cậu nói xem, vật như vậy, chất liệu, rồi lai lịch, có còn quan trọng nữa không?”


Hơn ba năm bầu bạn, Âu Thần đối với Lạc Hi lúc này dường như không khác khi anh ở cùng ông già trong tiệm đá quý kia là mấy.

Ví dụ như, khi đi ngủ sẽ bắt buộc cậu phải ngủ chung, với lý do miếng ngọc cầu may kia chỉ có một, nếu ngủ chung nó sẽ bảo vệ cả hai người.

Ví dụ như, bình thường khi chỉ có hai người sẽ không còn im lặng, mà lơ đãng trò chuyện đủ thứ trên trời dưới biển, không quá náo nhiệt cũng không gay gắt tranh luận, chỉ câu được câu chăng nhưng lại đủ khiến người ta thỉnh thoảng nhìn nhau mà mỉm cười.

Ví dụ như, mỗi khi làm việc mệt mỏi, lúc trước mặt Lạc Hi cũng không thèm giữ kẽ, không chỉ không giữ được bộ mặt lạnh thông thường mà đôi khi còn làm nũng đòi massage.

Có điều, Lạc Hi không quên mệnh lệnh không có sai sử trước thì không được ra khỏi tầm mắt anh của Âu Thần lúc trước, cũng không quên cách sống của mình hiện tại, từ sinh hoạt nhỏ nhất đến tương lai sau này, đều do một tay người này định đoạt.

Thời gian đã định trước kia cũng sắp đến rồi.

Lúc này Lạc Hi mới chua xót nhận ra, vì sao Âu Viên lại dám chọn một kẻ không dựa vào căn cơ, cũng không được huấn luyện từ nhỏ như cậu làm sát thủ.

Nhiệm vụ quan trọng nhất không phải là đưa súng lên ngắm bắn người này, mà là tự đưa mình vào cuộc sống của Âu Thần, trở thành người thân cận nhất mà không ai có thể nghi ngờ.

Đúng vậy, cậu là người thích hợp nhất.

Không phải Âu Viên đã tính toán hết rồi sao? Đưa một kẻ như lạ như quen tới, khơi dậy trí tò mò của Âu Thần, buộc Đại thiếu gia phải chú ý. Theo như thói quen, anh ta sẽ tự đem người trói lại bên mình, nhưng Lạc Hi lại không phải người kia, sẽ không thản nhiên nhận lấy mọi lợi ích thu được từ anh ta, sẽ âm thầm cự tuyệt… Sự chống cự chỉ là thứ gia vị khiến Âu thiếu gia chưa đạt được thì không thể buông tay, chờ phần còn lại của kế hoạch vĩ đại kia được thực hiện.

Có điều, khi lên kế hoạch kia, Âu Viên có từng tính tới bước này?

Đích thân quằn quại giằng co với Âu Thần trên mặt đất, cùng nhau đoạt một khẩu súng giữa hoa viên Âu gia vắng lặng…

Lạc Hi nhếch môi cười lạnh, tay phải khẽ siết khẩu súng luôn giấu trong người.

Đến nước này rồi, kẻ luôn đứng trong bóng tối thao túng hành vi của cậu, lẫn kẻ luôn công khai quản cậu phải làm gì nghĩ gì, đều nên chết đi!

Bàn tay mảnh dẻ nhưng mạnh mẽ từ từ nâng súng lên, hướng tới hai người đang vật lộn trên mặt đất.

Phía xa đã loáng thoáng tiếng bước chân, đám vệ sĩ như chó giữ nhà kia sắp chạy đến rồi.

Lạc Hi bước lên một bước, ra khỏi chỗ khuất, ánh trăng liền bao trùm thân hình cậu, họng súng đen ngòm chĩa thẳng, thân súng phủ một tầng ánh sáng bàng bạc.

Trong khoảnh khắc mắt cậu bắt gặp ánh nhìn kinh ngạc của Âu Thần, Lạc Hi bóp cò. Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên.


Lạc Hi lơ mơ tỉnh lại với tâm trí mơ hồ do thuốc gây mê và đôi mắt nhói đau vì một màu trắng xóa bao phủ quanh mình.

Bệnh viện.

Chết tiệt thật, cậu không những không hoàn thành nhiệm vụ mà còn ăn đạn.

Lặng lẽ nhìn người bên cạnh đang từ tốn kể lại sơ qua mọi chuyện, Lạc Hi vẫn cẩn thận không để lộ bất cứ biểu tình gì.

“Lần đầu thực chiến, sai lầm là khó tránh khỏi.” Âu Thần mỉm cười, vẫn là nụ cười thân thiết không xa cách cũng không có vẻ ban ơn kia.

“Thứ này, từ giờ em giữ lấy đi. Tôi dựa vào may mắn nó đem lại cũng nhiều rồi, thêm nữa chắc là không ổn.”

Trên cổ Lạc Hi giờ có thêm một vật như nhắc nhở cậu về quyền sở hữu của Âu Thần, là một mảnh ngọc đen tuyền hình chữ nhật, đường vân ẩn hiện gần như hoàn toàn bị lu mờ bởi những vết rạn.

Hình dạng của những đường rạn nứt rất rõ ràng, là do bị một vật nhỏ đập vào với lực mạnh.

Miếng ngọc này đã đỡ một viên đạn hôm đó cho Âu Thần. Hai viên đạn, một kết liễu Âu Viên, còn lại chỉ có thể gây nên chút xíu tổn hại này. Còn về vết thương của Lạc Hi, dĩ nhiên là vì đám vệ sĩ kia chạy tới thấy được có bóng người dám chĩa súng về phía thiếu gia thì hấp tấp nổ súng.

Về phần miếng ngọc, ong già kia đã nói, không có cách nào phục chế được, cũng không thể tùy tiện đập phá đồ nữa, phải cẩn thận giữ gìn.

Sauk hi hồi phục, Lạc Hi lần đầu tiên cương quyết cự tuyệt ý định để mình đi học thêm một khóa huấn luyện phòng vệ đặt biệt của Âu Thần.

Nhiệm vụ không hoàn thành nhưng kẻ giao nhiệm vụ cũng không còn nữa, cậu còn tự làm khổ mình làm gì?

Lần đầu tiên thẳng thừng từ chối đó, cũng là lần đầu cậu nhìn được một biểu hiện mới trên gương mặt Âu Thần.

Cậu nói muốn làm người nổi tiếng, Âu Thần cuối cùng đồng ý, đưa cả Âu thị ra làm vật chống lưng cho cậu. Cậu nói muốn quay về Trung Quốc, Âu Thần hứa sau khi thu xếp ổn thỏa công việc cũng sẽ theo cậu về.

Ngoài ý muốn là, cậu gặp lại Âu Thần muộn hơn gặp lại người con gái kia.

Từ khi mười mấy tuổi, người đó đã luôn là ám ảnh của cậu.

Bao năm xa cách, ngọn lửa năm xưa được nhen nhóm lại, trở nên điên cuồng.

Cậu giúp cô ấy xây dựng sự nghiệp, giúp cô ấy tìm cách chạy chữa cho em trai. Âu Thần đã sớm bị cậu quên lãng. Có lại được sự tự do lúc này, cậu dĩ nhiên không còn muốn nhớ đến những ngày tháng bị kìm kẹp.

Cậu không biết rằng, cái ngày cậu cùng Doãn Hạ Mạt tựa vào nhau gánh chịu tin tức động trời về 
bệnh tình Tiểu Trừng, còn có một người một thân bụi đường, mang vẻ mệt mỏi được che giấu kỹ cùng đôi mắt thâm quầng sâu không thấy đáy lẳng lặng nhìn hai người.

Miếng ngọc đen sớm đã được cậu tháo ra, làm người nổi tiếng ăn mặc từng chút một đều không thể để lộ bất cứ điều gì có khả năng gây nghi vấn.

Hiện giờ nó lại nằm trong tay cậu, sợi dây bạch kim đã được thay bằng sợi ren lụa màu xanh cũ kỹ với từng nét hoa văn cầu kỳ.

Trên bàn tay còn lại của cậu là một chiếc ipod, chỉ lưu một đoạn ghi âm duy nhất.

Người đó nói với cậu một câu xin lỗi.

Người đó nói với cậu, hóa ra thứ em muốn là tự do, chỉ tiếc anh nhận ra quá muộn.

Người đó còn nói, anh có lỗi với cả hai người. Hiện tại anh sẽ bù đắp lại, mong hai người hạnh phúc.

Câu nói cuối cùng… Câu cuối cùng là “Tôi yêu em, Lạc Hi.”

Người đó hiện giờ đang nằm trong phòng phẫu thuật.

Lạc Hi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Hạ Mạt đang cuống quýt bên cạnh Tiểu Trừng.

Ánh mắt cậu vốn chỉ lướt qua một thoáng, nhưng đại não lại không nghe lời mà ghi sâu mãi bóng người suy yếu đơn độc nhắm nghiền mắt trên giường hồi sức kia.


Lạc Hi bước từng bước trên con đường từng đánh dấu quãng thời gian niên thiếu định mệnh kia, tâm tình vô định.

Hạ Mạt muốn buông tay.

Họ thu hút nhau vì họ rất giống nhau, nhưng tiếc là dù cả hai người đều khao khát cùng một thứ, chưa chắc đã có thể tìm được thứ đó từ người kia.

Họ cùng thiếu một thứ, hơn nữa họ không có gì có thể đem ra trao đổi lại.

Có tiếng xe ô tô dừng lại, rồi bước chân chạy về phía cậu.

Là âm thanh sắc nhọn của giày cao gót, không phải thứ tiếng động trầm đục êm tai của giày da.

Bao nhiêu lần trước là cậu chủ động làm lành, giờ đến lượt cô ấy sao?

“Lạc Hi! Lạc Hi, Tiểu Trừng nguy rồi…”

Hóa ra là vì Tiểu Trừng.

Hạ Mạt vì đi giày cao gót mà vấp ngã, nhào vào lòng Lạc Hi. Cô không sao, nhưng món đồ trên tay Lạc Hi rơi xuống, thoáng chốc bị một gót giày nhọn hoắt dẫm trúng.

Một khoảnh khắc đó, dường như kéo dài vô tận. Lạc Hi chỉ thấy tâm trí trống rỗng, nhìn theo mảnh đá đen mang rạn nứt rơi xuống… rồi tan nát dưới gót giày kia.

‘Rốp’ một tiếng đanh gọn, tiếng động thật nhỏ nhưng đối với Lạc Hi lại là âm thanh cuối cùng cậu có thể nhận biết.

Giống như trong một giấc mơ quái quỷ, cậu chỉ thấy tầm mắt mình như mờ đi, tất cả lực chú ý chỉ còn đặt trên những mảnh đá đen to nhỏ dưới lòng đường. Có lẽ cậu đã đẩy Hạ Mạt ngã trên mặt đất, có lẽ cô ấy còn nói thêm những gì đó nữa… Có lẽ cô ấy đã đứng dậy cố gắng kéo cậu rời đi. Lạc Hi giống như đang mộng du, chỉ lẳng lặng chăm chú nhặt từng mảnh đá nhỏ vụn, gói trong chiếc khăn tay trắng.

Người ấy nói, đây là bùa hộ mệnh của tôi.

Người ấy nói, vật này từ nay tôi không cầm được nữa, nên giao cho em vẫn hơn.

Người ấy nói, thì ra thứ em muốn là tự do.

Người ấy nói… Lạc Hi, tôi yêu em.

Cậu bỗng nhiên muốn đến Anh quốc.

Cậu muốn tìm một ông già luôn mỉm cười ung dung, muốn hỏi một câu rằng: “Vật đã bị thương tới rạn nứt còn bị giẫm nát dưới chân, có thể phục chế hay không?”

Dù biết rằng đó là chuyện không tưởng.

Dù biết rằng thứ cậu còn giữ được không có gì khác ngoài những mảnh vụn, liệm trong một tấm khăn tay.


Không biết tự bao giờ, Lạc Hi vẫn chôn chân trước căn biệt thự kín cổng cao tường ấy.

Dù sao cũng từng là một vệ sĩ nơi này, cậu biết phải đứng thế nào để tránh được đám chó giữ nhà kia.

Có điều, chủ nhân nơi này mãi chưa trở về.

Lạc Hi bất giác nhắm mắt lại.

Nhắm mắt, cậu có thể thoáng thấy bóng dáng người kia, mỗi khi tăng ca mệt mỏi chỉ cần bước vào nhà, nhìn thấy cậu liền mềm nhũn gục xuống, đòi massage, đòi được chăm sóc.

Cậu bõng nhiên tự hỏi, chạy tới đây rồi, lúc này gặp lại thì phải nói gì đây.

Khóc lóc bắt đền miếng ngọc đã bị cậu tự tay phá hủy, đòi người kia phục chế lại?

Chẳng phải trước giờ nếu cậu không mở miệng thì người kia sẽ tự định đoạt, còn một khi cậu đã mở lời nhất định sẽ đạt được đó sao?

 Nhưng mà… Giờ đây cậu lấy tư cách gì để đứng trước mặt anh đây?

Cậu không biết mình đã đứng đó bao lâu. Vài phút, vài tiếng, hay suốt cả một ngày dài? Cũng có thể là còn hơn thế nữa.

Cậu thấy chiếc limousine đen quen thuộc chạy chậm dần khi đến gần căn biệt thự… Thấy xe bất ngờ thắng gấp thay vì êm ái lướt qua cổng lớn… Thấy bóng người mặc âu phục đen quen thuộc băng vội qua con đường vắng lặng để tới trước mặt mình… rồi lẳng lặng dừng lại khi chỉ còn cách cậu có mấy bước chân.

Bốn mắt nhìn nhau, nhớ nhung, hối hận, cùng yêu thương từ tận đáy lòng, khi lên tới miệng lại hóa thành “Ai nói với anh em thích tự do?”

Ai nói với anh em cần anh xin lỗi?

Người phải xin lỗi vốn là em.

Người không biết mình muốn gì, càng không hiểu được người yêu cần gì, cũng là em.

Vậy nên, em xin lỗi. Còn nữa, anh tỏ tình xong còn chưa nghe em trả lời, bây giờ phải bù lại. Em cũng yêu anh.



You may also like

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.